Lưu Tự Đường trong lòng cả kinh, vội vã muốn đem tay rút về nhưng cái tay kia vừa lớn vừa dính, nhất thời khiến hắn không rút tay về được. Đột nhiên, lòng bàn tay hắn chợt lạnh, có thứ gì bị nhét vào tay hắn. Lưu Tự Đường nắm chặt cái thứ lạnh băng kia, mạnh mẽ rút tay ra. Hắn cúi đầu muốn đem cái kia nhìn thật rõ nhưng đúng lúc này, một tiếng thấp thấp kêu truyền vào lỗ tai. 
“Tự Đường, Tự Đường.” 
Thanh âm này không phải Hỗ Chuẩn, mà là…… 
Lưu Tự Đường “Bá” một tiếng ngẩng đầu, hai mắt rưng rưng nhìn bóng dáng mơ hồ phía trước, nhẹ gọi một tiếng, “Phụ thân……” 
Mặt đất đột nhiên kịch liệt đong đưa khiến thân mình Lưu Tự Đường nghiêng một cái lăn từ trên giường xuống. Hắn mở to mắt, phát hiện chính mình vẫn ngồi ở trong khoang thuyền, mà thuyền lúc này lại rung lắc đến lợi hại, nghiêng trái ngã phải, đem hắn từ trên giường ngã xuống dưới. 
“Khách quan, ngài nắm chặt. Mưa lớn quá, lại có gió lớn nên cẩn thận không ngã.” Lão nhân chèo thuyền nói vọng từ bên ngoài vào, thanh âm bị mưa gió ngắt thành đứt quãng, chỉ có vài chữ lọt vào tai Lưu Tự Đường. Hắn nhìn phía bên ngoài, phát hiện không thể xuyên qua màn mưa mà thấy cái gì, chỉ mơ hồ thấy mặt sông hẹp hơn, thuyền tựa hồ đang chạy vào một dòng suối nhỏ uốn lượn. 
Lưu Tự Đường lo lắng lão nhân chèo thuyền ứng phó không nổi nên đi tới cửa khoang, vừa định nói chuyện thì lại đột nhiên nhìn đến phía trước có một cây cầu đá thình 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427416/quyen-4-chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.