Sắc mặt ến Nương thoáng cái ảm đạm xuống, “Hắn cũng không phải là thần thánh gì, người có thể làm ra tà thuật bậc này thì chỉ sợ ngươi sẽ không gặp được.” 
“ý cô nương là trên đời này vẫn có người thông hiểu tà thuật này sao?” 
“Đây chỉ là suy đoán của ta thôi. Tưởng cô nương không cần để ở trong lòng,” Yến Nương dừng lại một chút, sắc mặt lại khôi phục lại bình thường. Nàng xoay người, vội vã đi ra bên ngoài, “Thật là trì hoãn lâu lắm, chỉ sợ muốn bỏ qua lễ khai trương của Tê Phượng Lâu.” 
Tưởng Tích Tích nghe thế cũng thay đổi sắc mặt, “Cô nương còn muốn đi chúc mừng Hoa Cô sao?” 
Yến Nương không để ý tới nàng, đôi mắt chỉ híp lại, “Trở về nói cho Trình đại nhân, đêm nay khách khứa đến nhiều, Tê Phượng Lâu chắc chắn sênh ca ồn ào, náo nhiệt này không thể không xem.” 
Ban ngày đội múa sư tử đã làm ầm ĩ một trận nên đến tối, tòa lâu mới Tê Phượng Lâu nghênh đón nhóm khách đầu tiên. Đàn ông già trẻ của Tân An thành, phàm là có ít bạc trong túi đều gom lại đi đến ngắm nhìn phong thái của những cô nương ngoại vực này. 
Các nàng cùng các cô nương người Hán rốt cuộc có cái gì không giống nhau? Là dùng son phấn bất đồng? Hay là mặc quần áo không giống? Nếu không thì có phải tính tình các nàng phóng khoáng hơn, không biết thu liễm, cũng càng có thể chạm đến tâm nam nhân, không giống những nữ nhân tự xưng thành cao hay không? 
Trong lòng mỗi người đều nghĩ đi nghĩ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427408/quyen-3-chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.