Lưu Tự Đường xoay đầu, nghi hoặc nhìn nàng, “Người nhà cô nương đâu? Chẳng lẽ đều không ở bên người sao?” 
Tưởng Tích Tích cúi đầu cười cười, khóe mắt ngó thấy Hỗ tiên sinh đang đi tới chỗ bọn họ, vì thế vội đứng lên, “Tiên sinh, có người ngàn dặm xa xôi đến thăm ngươi.” 
Hỗ tiên sinh híp đôi mắt thon dài, “Tự Đường, là ngươi đúng hay không? Ta vừa rồi ở trong phòng nhìn thấy thì liền cảm thấy giống ngươi nhưng vẫn chưa dám tin. Ngươi tiểu tử này, hiện tại thế nhưng đã lớn thế này rồi, so với ta còn cao hơn.” Hắn vừa nói vừa đi đến bên người Lưu Tự Đường, dùng sức nhéo mặt hắn một phen. 
“Ca,” Lưu Tự Đường sốt ruột gọi hắn một tiếng, “Tưởng cô nương còn ở nơi này đâu, ngươi như thế nào vẫn coi ta thành tiểu hài tử vậy?” 
“U, làm ngự tiền đái đao thị vệ thì liền không nhận biểu huynh ta nữa hả?” 
“Ta nào dám……” 
Tưởng Tích Tích nhìn hai anh em bọn họ đùa giỡn, trong lòng đã ấm áp lại có chút hâm mộ. Nàng không muốn quấy nhiễu bọn họ ôn chuyện nên yên lặng mà đứng trong chốc lát sau đó liền thức thời tránh ra. Trước khi đi nàng lại quay đầu nhìn thoáng qua Vân Hồ thư viện, thấy Tấn Nhi đang ngồi ngay ngắn trước án thư, rung đùi đắc ý đọc cái gì đó thì chỗ trống trong lòng lập tức lại tràn đầy. Thân nhân của nàng tuy không còn nữa nhưng ít nhất nàng có Tấn Nhi, có Trình đại nhân, cho nên nàng cũng nên thấy đủ. 
Ánh trăng chiếu xuống nhánh cây, lá cây 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427385/quyen-3-chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.