Kinh Trần Cẩm bắt lấy màn trướng, đột nhiên ngồi dậy từ trên giường, vuốt ngừng phập phồng thở hổn hển. Vừa rồi ở trong mộng hắn bị một khối thân thể bị nước ngâm đến phát trướng lên bức tới góc tường. Người nọ dùng ngón tay lạnh băng cắm thật sâu móng tay lên mặt hắn. 
Từ cánh mũi hắn truyền đến một cỗ mùi vị son phấn, Kinh Trần Cẩm co rúm lại, tay nhanh chóng bắt được bóng dáng nhàn nhạt bên giường. Người kia ấm áp khiến trong lòng hắn kiên định không ít. Hắn thắp đèn, phát hiện người mình đang nắm là muội muội. 
“Ngọc Nhi, hơn nửa đêm còn tới trong phòng ta làm cái gì?” Hắn dùng thủ thế dò hỏi nàng. 
Kinh Trần Ngọc không trả lời hắn mà đột nhiên quỳ gối trên mặt đất, “Ca, dừng tay đi, cầu xin ngươi dừng tay đi.” 
Kinh Trần Cẩm không kiên nhẫn xoay chuyển đôi mắt, hai tay nhanh chóng khoa tay múa chân vài cái. “Là bởi vì Trình đại nhân kia sao? Từ khi hắn tới ngươi như mất hồn mất vía, hiện tại còn nói ra lời mê sảng bậc này. Đúng, cha vốn muốn đem ngươi đính hôn cho hắn nhưng hắn lại đem chuyện xưa nhắc lại cho nên hai người các ngươi là không có khả năng.” 
“Không, không liên quan đến hắn,” Kinh Trần Ngọc quỳ trên mặt đất sau đó dịch vài bước về phía trước, ngón tay bắt lấy góc áo Kinh Trần Cẩm, “Ca, chẳng lẽ ngươi không sợ sao? Mỗi ngày ta đều sẽ nghe thấy tiếng các nàng khóc vào đêm, cách bức tường, một tiếng lại một tiếng thê thảm như vậy. Ta chui vào trong chăn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427367/quyen-2-chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.