“Mọi người theo mùi kia đuổi qua thì không ngờ phát hiện trong bếp lửa có một thứ giống như con dê con, chẳng qua cái thứ kia lại chỉ có hai chân. Mọi người đầu tiên là kinh sợ, sau đó giống như tổ ong xông lên đem người nhà này hung hăng đánh một trận. Nhưng người nọ lại đẩy bọn họ ra hô lớn: ‘nhiều hài tử như vậy chẳng lẽ đều là ta ăn hết sao? Bọn họ đều đóng cửa ở trong phòng nấu thịt không cho các ngươi ngửi thấy thôi. Nói gì đi nữa thì không ăn cũng làm được gì? Dù sao thì bọn chúng cũng không sống được nhưng chúng ta còn phải sống. Chẳng lẽ phải cùng nhau đói chết mới được hả?’ Mọi người ngây người, qua một lúc lâu bọn họ ném côn bổng trong tay đi về nhà, yên lặng suy tư một đêm. Chờ đến sáng hôm sau ra cửa, trong ánh mắt mỗi người đã chẳng còn thương xót. Bọn họ nhìn những hài tử đói đến da bọc xương trong nhà mình, ác niệm một cái tiếp theo một cái bốc lên trong đáy lòng. Từ đây sự tình cứ thế không thể vãn hồi nữa, cũng chẳng còn hài tử bị vứt bỏ dưới chân núi Khâu Hưng nữa nhưng bọn nhỏ cứ một đứa lại một đứa biến mất, từ nhỏ đến lớn, từ muội muội đến ca ca. Sau đó không lâu, mọi người thừa dịp bóng đêm đào một cái hố to trong núi. Mỗi nhà mỗi hộ đều xách theo một bao tải nho nhỏ ném vào trong cái hố kia. Phàm là có phụ nhân ghé vào miệng hố khóc thút thít thì sẽ bị người nhà che
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427366/quyen-2-chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.