Vân Oanh mở tủ quần áo của Hứa tổng quản ra, lấy từ bên trong một cái bình ảnh thanh men dứ đưa cho Hoắc Thanh Minh rồi nhẹ giọng nói, “Ngày hôm qua ông ta lén lút giấu cái bình này đi, sau khi bị nô tỳ phát hiện thì ông ta nói sẽ giải thích rõ với lão gia và về sau không làm chuyện này nữa. Không nghĩ tới ông ta lại chạy mất.” Vân Oanh nhẹ giọng nói, “Lão gia, ngài có muốn báo quan hay không? Gần đây trong nhà thiếu không ít đồ vật, kể cả vòng mặc ngọc ngài đưa cho phu nhân cũng không thấy đâu. Ta nghĩ rằng khả năng đều bị Hứa tổng quản trộm đi, hiện tại người không thấy thì nên báo quan để họ bắt ông ta về mới được.” 
Hoắc Thanh Minh hung hăng đấm một quyền lên bàn, “Cái đồ lưu manh vô lại này, uổng công ta tín nhiệm ông ta như vậy. Ta còn định năm sau chuẩn bị việc hôn nhân cho ông ta, không nghĩ tới ông ta lại trộm đồ của Hoắc phủ, Vân Oanh,” Hoắc lão gia giữ chặt bàn tay nhỏ bé của nàng ta nói, “Sáng mai ngươi đến Tân An phủ báo án, nhất định phải bắt kẻ tiểu nhân này về.” 
“Được, sáng sớm ngày mai nô tỳ sẽ qua đó.” Vân Oanh vươn tay còn lại đặt lên mu bàn tay của Hoắc Thanh Minh, “Lão gia, trời không còn sớm, ngài cũng sớm nghỉ tạm đi. Chuyện trong phủ cứ giao cho ta là được.” 
Giọng nàng ta thật mềm mại, trên người lại tản ra một mùi hương như có như không, Hoắc Thanh Minh cảm thấy choáng váng. Dưới ánh nến, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427343/quyen-1-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.