Rời khỏi thành phố, chiếc xe bon bon trên đường quốclộ. Phong cảnh hai bên đường giống như một bức tranh sơn dầu khổng lồ cứ lướt qua cửa xe. Trong xe chỉ nghe thấy tiếng đấu khẩu của Kha Lương và Tử Minh. Thi Thi đã chuyển xuống ghế sau nằm với Tần Cẩm. Hắc Bảo nhẹnhàng nằm trên đầu Tần Cẩm. Màn đêm bắt đầu buông xuống, mọi thứ chìmtrong bóng tối. Mọi người đều mệt mỏi và buồn ngủ.
Lục Tử Minh chuyển tay lái cho Kha Lương rồi thiu thiu ngủ.
Kha Lương vừa lái xe vừa nghe đài. Lái xe đường dài, khó nhất là lúctối trời bởi nếu không có ai nói chuyện phiếm thì rất dễ mất tay lái.Khổ thân Kha Lương, ai cũng mệt mỏi, ngủ khì hết rồi, chẳng có ai bầubạn với anh cả.
Bỗng nhiên một cánh tay giơ lên từ ghế sau rồi nhẹ nhàng chạm vào môi anh.
- Ăn không? Đói rồi hả?
Là giọng của Tần Cẩm, cô đút một miếng socola cho Kha Lương, anh cứcắm cúi ăn. Ăn hết, môi anh chạm vào ngón tay Tần Cẩm, khoảnh khắc ngắnngủi đó giống như bị điện giật vậy, tim họ đập loạn xạ, hồi hộp. Bỗngnhiên họ nghe thấy một tiếng thở dài nhỏ, cả hai cùng nhìn theo hướngphát ra tiếng thở dài thì thấy một bóng người ở ngoài cửa xe.
Lúc đầu hai người sợ hết hồn, định thần kỹ, hóa ra là ông Kha Đạo. Kha Lương giận dỗi nói:
- Ông à, sao lúc nào ông cũng xuất hiện rùng rợn đến thế? Thật chẳng ra làm sao!
Tần Cẩm đỏ mặt rút tay lại, cô hành động cứ như thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-vai-do/2545186/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.