Tẩn Cẩm dậy sớm để đi thăm Thi Thi; đúng là "ngườibuồn cảnh có vui đâu bao giờ", bầy trời u ám hệt như tâm trạng của côvậy. Lúc ra khỏi cửa, con mèo cứ nằng nặc đòi đi theo, cô đành cho nóvào làn rồi xách đi. Cô nghĩ thầm, mang theo con mèo cũng hay, để choThi Thi thấy con vật cưng, chắc cũng được an ủi phần nào.
Xe taxi dừng trước cửa nhà Thi Thi. Một người giúp việc nghe thấytiếng chuông liền ra mở cửa cho cô. Vừa nhìn thấy Tần Cẩm, cô ta liềnnói:
- Cô đến thật đúng lúc. Hôm nay cô chủ không được khỏe lắm. Tối qua cô ấy không ngủ chút nào, thật kỳ quặc!
Sau khi đưa cái làn mèo cho người giúp việc, Tần Cẩm bế Hắc Bảo rồi đi thẳng vào phòng riêng của Thi Thi.
Cả căn phòng ngập chìm trong bóng tối, rèm cửa được kéo chặt, đèncũng không bật. Bước vào trong, cảm thấy vô cùng ngột ngạt. Cô chợt chau mày.
Trong bóng tối, cô nhìn thấy một bóng người ngồi trên ghế sofa.
Cô biết đó là Đường Thi Thi. Cô lại gần cửa sổ định kéo cửa ra.
Thi Thi uể oải nói với cô:
- Đừng mở, mình không muốn nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Cô không kéo nữa, đi về phía Thi Thi rồi ngồi xuống phía đối diện. Cô ấy đang hút thuốc, khói thuốc mù mịt. Mắt Tần Cẩm đã dần thích nghi với bóng tối; cô thấy trên mặt Thi Thi còn vương ngấn lệ, son môi đã rửasạch; nhìn thấy bọng mắt, Tần Cẩm biết tối qua cô ấy đã thức trắng đêm.
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-vai-do/2545171/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.