Lục Tử Minh chủ động đề nghị đưa Tần Cẩm về nhà; do quá mệtmỏi, cô đồng ý luôn. Cô nằm co vào một góc xe run rẩy. Cô không thể chấp nhận được sự thực người bạn đang sống sờ sờ lại lăn đùng ra chết mộtcách bí ẩn như vậy.
Cô nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp nhau là trong buổi phỏng vấntại công ty quảng cáo trước kia. Cô là người tuyển dụng. Các ứng cử viên cứ vào từng người một, chẳng có ai nổi bật, riêng Lam Kỳ đã để lại chocô một ấn tượng sâu sắc. Cô ta đặt tác phẩm của mình lên bàn rồi nói:"Tôi thì chẳng có bằng cấp gì nhưng tôi có tài." Về sau, đúng là cô ấyđã chứng minh được sự ưu tú của mình, bất kể làm quảng cáo về lĩnh vựcgì cô đều làm rất tốt. Lam Kỳ có khả năng thuyết phục được mọi kháchhàng. Lắm lúc Tần Cẩm cũng thấy khó chịu bởi cô ấy là người bất chấp thủ đoạn. Thế nhưng đối với một cô gái đơn thương độc mã ở thành phố này,muốn đứng trên đầu mọi người thì chẳng có cách nào khác.
Về sau khi Tần Cẩm từ chức, vị trí khuyết đó đã thuộc về Lam Kỳ. Đúng như các cụ nói, "đánh nhau vỡ đầu mới nhận họ", họ trở thành bạn thântừ đó.
Bốn người họ sống thật vui vẻ và yên bình. Đùng một cái, Lam Kỳ chết, Anh Kỳ lại có vấn đề, tất cả cứ rối tung lên, trong phút chốc họ nhưrơi từ thiên đường xuống địa ngục. Tần Cẩm nghĩ mãi không biết cuộc sống của họ bị đảo lộn từ lúc nào? Đâu là cội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-vai-do/2545169/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.