Cố Diệu Dương đứng ở bên ngoài không trèo lên, Lâm Duật Ngôn đành phải thay quần áo đi xuống, dì đã ngủ, cũng không cần giải thích với cô bên ngoài là ai tới.
Mũi của cậu vẫn hơi nghẹt, nước mắt đã ngừng, cảm xúc không cách nào nói rõ vừa nãy thực sự nghĩ không ra, lúc này đứng trước mặt Cố Diệu Dương, còn hơi xấu hổ.
Nhìn thoáng qua vali, hỏi: “Cậu muốn đi đâu thế.”
Cố Diệu Dương nói: “Nước ngoài.”
Lâm Duật Ngôn giật mình: “Đi du lịch sao?”
Cố Diệu Dương nói: “Không phải.”
Lâm Duật Ngôn lại suy nghĩ một lát, đột nhiên mở to mắt: “Cậu không phải là…”
Cố Diệu Dương hỏi: “Là cái gì?”
“Cậu không phải là muốn đi thi đấu chuyên nghiệp chứ!”
Cố Diệu Dương nhìn như kinh ngạc nói: “Chuyện này cũng có thể đoán được?”
Lâm Duật Ngôn xoa xoa khóe mắt, có phần đắc ý: “Chị Linh đã nhắc tới.”
Cố Diệu Dương nhéo cái mũi đỏ của cậu: “Rốt cuộc cậu nghe lén bao nhiêu?”
Lâm Duật Ngôn vội vàng giành lại cái mũi của mình, giọng điệu ông cụ non nói: “Chỉ nghe được vài câu trọng điểm.” Lại vội vàng hỏi: “Thế có phải hay không vậy?”
Ngạc nhiên mừng rỡ trong mắt cậu căn bản không giấu được, vừa nãy còn khóc bù lu bù loa, lúc này lại vui vẻ cười lên.
Cố Diệu Dương nói: “Gần thế.”
Trong lòng Lâm Duật Ngôn vui mừng, cậu vốn lo lắng Cố Diệu Dương luôn ở lại chợ đen sẽ gặp nguy hiểm, nếu như đi thi đấu chuyên nghiệp vậy thì không giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-tu-dieu-ngon/2250364/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.