Câu trả lời của Lâm Duật Ngôn cũng không ảnh hưởng tâm trạng của Cố Diệu Dương, hắn nói câu thích kia, thoạt nhìn cũng vô cùng tùy ý.
Giống như bình thường nói chuyện phiếm, cậu hỏi, hắn trả lời.
Đến cùng là thật hay giả, có lẽ trừ bản thân Cố Diệu Dương ra, không có ai biết, hắn không quan trọng Lâm Duật Ngôn hiểu ra sao, cũng không thèm để ý có thể được đáp lại hay không.
Hai người bọn họ chưa bao giờ là người của một thế giới, thế này đã tốt, dừng ở đây là tốt.
Điện thoại liên tục vang lên mười mấy tiếng, Cố Diệu Dương đứng ở dưới cây nào đó dưới lầu hút hết điếu thuốc cuối cùng, cũng không lấy ra nhìn xem.
Mấy ngày tiếp theo, Lâm Duật Ngôn đều chưa từng về nhà, cái áo sơ mi màu đen của Cố Diệu Dương bị cậu dùng để thay giặt, quần lót rộng tùy tiện sửa lại một chút, kéo phần thừa ở ngang hông, buộc cái nút, cũng không tụt nữa.
Cậu ở lỳ không đi, Cố Diệu Dương cũng không đuổi cậu, chỉ đổi phim tình yêu thành phim kinh dị, suốt ngày gào khóc thảm thiết, u ám.
Thật ra Lâm Duật Ngôn rất ghét tí can đảm kia của mình, có đôi khi thậm chí còn không bằng con gái. Trước mắt cũng không trách Cố Diệu Dương gọi cậu là tiểu thư thiếu gia, cuộn tròn trên sofa run lẩy bẩy, lại còn cảm thấy hắn nói có chút lý lẽ.
Cố Diệu Dương không bảo cậu xem cùng, trước khi mở ra còn tri kỷ đưa cho cậu một bộ nút bịt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-tu-dieu-ngon/2250362/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.