Thiệu Chinh đưa họ đến dưới lầu thì đi luôn. Xe Phương Kiệt cũng ở đây, tối hôm qua đã trở về.
Lúc Cố Diệu Dương lên lầu liếc qua cửa nhà y, không nói gì, lại lên một tầng nữa, lấy chìa khóa ra mở cửa phòng.
Khi Lâm Duật Ngôn thay giày cứ cảm thấy trên người có mùi kỳ lạ. Quần áo của cậu đã mặc ba ngày, mặc dù mượn phòng tắm của Cố Diệu Dương tắm rửa, nhưng quần áo từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi.
Áo thun màu sáng nhăn nhăn nhúm nhúm, bên trên còn có vết dầu lúc nấu cơm không cẩn thận bị bắn lên, Lâm Duật Ngôn kéo áo lên ngửi, ghét bỏ tránh xa một chút. Lần đầu tiên cậu bẩn thế này, đã không kịp đợi quay về lấy quần áo.
Thế là ghé vào cửa phòng của Cố Diệu Dương, nịnh nọt nói: “Cậu có thể cho tôi mượn bộ quần áo không? Tôi sắp thúi rồi…”
Cố Diệu Dương quan sát cậu, lấy một cái áo sơ mi mỏng trong tủ quần áo, cũng là màu đen. Lâm Duật Ngôn nói một tiếng “Cảm ơn.” vừa định đi, Cố Diệu Dương lại hỏi: “Cần đồ lót không?”
“A... À?” Lâm Duật Ngôn mở to mắt, mặt hơi đỏ.
“Không cần?”
“Ừm…” Cũng, cũng không phải.
“Hay là cậu để trần bên dưới, đợi hong khô đồ lót lại mặc?” Mặt Cố Diệu Dương không biểu cảm, lúc nói lời này cũng không nhìn Lâm Duật Ngôn, mà tìm trong tủ treo quần áo, đưa cho cậu một cái chưa bóc tem.
Lâm Duật Ngôn do dự hồi lâu, lại nói câu: “Cảm ơn.” Vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-tu-dieu-ngon/2250360/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.