Edit: Bèng.
Beta: Kim Hằng
Không ngủ được.
Trương Thỉ nằm ở trên giường lăn qua lộn lại vài lần vẫn không có cách nào bình tĩnh tâm tình đang loạn lúc này của mình. Rơi vào đường cùng, anh đành phải khoác một lớp áo khoác mỏng, đi xuống lầu hóng gió trong sân để bình tĩnh.
Tiểu khu vào ban đêm cực kỳ yên tĩnh, đèn trong sân, đèn đường, ánh trăng hòa vào nhau tạo ra ánh sáng nhu hòa. Anh đi đến ghế bập bênh ở bên cạnh, lười biếng ngồi dựa lên trên đệm, ôm gối ôm, ghế bập bênh đung đưa qua lại, anh nhìn chằm chằm bầu trời đêm đến phát ngốc.
Bầu trời quá sáng, không thấy một ngôi sao nào.
Anh liếc mắt nhìn về hướng phòng của Điền Tâm, đột nhiên phát hiện đèn trong phòng cô còn đang sáng.
Giờ này còn chưa ngủ à? Có phải vẫn còn đang giải đề hay không?
Hay là ngủ rồi mà quên tắt đèn?
Nhưng một bóng dáng chợt xẹt qua sau tấm màn đã nói cho anh biết đáp án, Điền Tâm cũng chưa ngủ.
Vì thế cuối cùng là làm lành hay là không làm lành?
Có nên trực tiếp đi hỏi cô ấy hay không?
Nếu người ta chưa từng có ý nghĩ này, ngày mai, sau này tất cả lại quay về điểm bắt đầu…
Gió lạnh ban đêm không hề khiến tâm tình bực bội của Trương Thỉ trở nên bình tĩnh, mà ngược lại, ghế bập bênh lắc lư càng làm cho trái tim anh thêm loạn.
Càng nghĩ càng khó chịu. Nhưng không phải bực Điền Tâm, mà là bực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-tri-huong-ve/3444854/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.