Dù là anh không hề hỏi cô thực sự bây giờ làm cái gì, rắc rối ra sao. Nhưng anh thực sự cảm thấy đây là điềm báo không hề nhỏ, tính mạng của cô đang bị đe dọa.
- Em có thấy dù chúng ta coi như chẳng có gì diễn ra nhưng vẫn không thể lẩn tránh không?
Một câu hỏi ngẫu nhiên, hướng Như Ân về vấn đề trước mắt.
Đúng vậy!
Bây giờ dù có tiếp tục ở đây, vứt xác đi thì giải quyết được cái gì cơ chứ. Nghiêm Thục có thể không do dự mà giúp cô nhưng những người dân ở đây thì như thế nào?
- Anh nghĩ ra gì chưa? Có phải tôi không lên ra tay không?
Nghiêm Thục để ý từng cử chỉ và cách nói chuyện của cô, anh thấy cô rất biết cách hại người nhưng lại không hề chuyên nghiệp cho lắm. Tay cô cũng có vết chai do cầm súng nhưng lại rất mờ như là mới tập trong thời gian thôi vậy.
Anh vươn tay mình ra với lấy tóc cô mà xoa nhẹ.
- Cô nhóc, em rất già nua nha...nhưng nể tình em cho anh đi du lịch ké thì anh dẫn em đi chạy trốn. Có được không?
Bị anh bất chợt xoa đầu làm cô hơi lùi lại, sau đó lại nghe thấy câu nói đó lại như bị cuốn. Cô có cảm giác thật ngớ ngẩn.
- Vì sao?
Nghiêm Thục chỉ nhướng mày, giơ tay tỏ vẻ bất khả kháng.
- Kẻ muốn ra tay với em hiện đã cho người đến đây rồi, em lại nghĩ tối vẫn có thể ngủ ngon
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-tinh-lac-giua-bien-tinh/2821343/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.