Em thấy mệt rồi à?
Nghiêm Thục thầm thấy mình chả tinh tế chút nào, lúc anh xem phim thì thấy người ta sẽ cõng bạn gái lên lưng mà bỏ trốn, còn anh thì…
Như Ân thì mắt hướng về đằng trước, tai hướng về đằng sau quan sát tình hình. Cô cảm thấy chưa chắc gì bọn chúng muốn tìm cô, nhỡ tìm anh thì sao? Cần biết đối phương đểb rõ tình hình đã, cứ chạy như này chỉ có nước chờ bắt sống. Nhưng giờ quay lại thì lại quá hồ đồ rồi, đánh rắn động cỏ giờ lại về hang rắn thì có mà tự cắt cổ cho rồi.
Cô đang rất nghiêm túc suy nghĩ tình hình hiện tại, chân mỏi nhừ ra, mắt thì lại bị gió tạt rất cay mắt nhưng lại phải căng mắt ra để ý tứ phía. Nghiêm Thục thì lại thản nhiên như đang đi dạo quanh cánh đồng vậy.
- Anh không sợ à? Nếu cứ mất cảnh giác như vậy thì chúng ta sẽ bị bắt không sớm thì muộn đấy. Nếu vậy thì tôi mặc kệ anh đấy, tôi sẽ chạy trước.
Vẫn là cái giọng nghiêm khắc chỉ bảo nhân viên khi ở Nghiêm Thị của Như Ân làm anh cười trừ. Chẳng nói chẳng giằng anh lập tức tiến về phía cô mà sốc người cô lên. Như Ân bị khiêng kiểu vác bao gạo này của Nghiêm Thục thì lập tức chở lên choáng váng.
- Này…anh…
Nghiêm Thục chẳng thích nghe cô nói cái gì cả mà đi rất nhanh như chẳng có gì trên vai cả,
- Gì em…được tôi vác lên người chính là vinh hạnh đó nha. Cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-tinh-lac-giua-bien-tinh/2821340/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.