Polen phải đối mặt với những tiếng bước chân đang dồn dập kéo tới.
Thật khéo đi, đồng hồ điểm đúng năm phút sau khi mà tên thuộc hạ kia bị bắn. Đạn bật ngược lại và xuyên thẳng vào mắt tên đó, nếu là tai nạn bình thường có lẽ tên đó vẫn sống nhưng…khi viên đạn chạm đến vùng mắt của tên đó, nó đã phát nổ khiến cho cả hộp sọ hắn gặp trấn thương nghiêm trọng, và rồi hơi thở hắn đã không thấy đâu.
Tưởng chừng kẻ thù thì sẽ không có duyên làm bạn chứ?
- Haha…Kovem, Wee, Jmemot nếu tôi ra khỏi đây thì tôi sẽ cân nhắc về lời đề nghị đó.
Sự điên cuồng trong mắt Polen nổi lên, tên này có vẻ như chẳng bao giờ biết che giấu mùi máu tanh quanh mình.
Nghe vậy…Nghiêm Thục chỉ nắm chặt tay Như Ân mà quay đi.
- Đừng phí thời gian với hắn nữa, có khi chính chúng ta cũng đang gặp nguy hiểm đấy.
Như Ân nhìn thái độ quay mòng mòng của Polen thì không khỏi cười nhẹ…như ý cô rồi.
- Có bao giờ chúng ta không thấy thế giới xung quanh bình yên đâu.
Nói xong cô còn rút ra một khẩu súng lục mini đưa cho Nghiêm Thục.
- Nắm tay tôi không giúp anh ra khỏi đây đâu.
Nghiêm Thục nhìn khẩu súng trong tay Như Ân cũng chẳng cầm lấy, anh chỉ đưa cô đi ra ngoài theo con đường khác với lúc trước.
- Tôi tự biết bản thân mình cần gì…giữ lại mà hành mấy tên em sắp gặp đi.
Như Ân mím môi nhưng ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-tinh-lac-giua-bien-tinh/2821307/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.