"Như không muốn phải buông nàng rời đi."
***
Sáng sớm tại Lương Châu, cơn gió se lạnh lướt qua đầu tường thành. Trên đồng bằng xám xịt phía xa nhấp nhô vài cọng cỏ xanh, chẳng hề toát lên sắc xuân tươi tắn nào.
Trương Quân Phụng đứng trên thành ngó nghiêng nửa ngày, bất đắc dĩ nói: "Không rõ chừng nào bọn họ mới về đây, chớ bảo lần này đến Trường An rồi chìm đắm trong mộng cũ khi xưa mà không chịu về nhé."
Hồ Bột nhi vừa kiểm tra xong tình hình phòng ngự trên đầu tường, oang oang nói: "Chắc thế rồi, không thấy người ta không thèm dẫn theo người khác à!" Rồi gã hí hửng hỏi, "Mà hai người họ có mộng cũ gì vậy?"
Trương Quân Phụng đáp: "Sao ta biết được, có giỏi huynh tự đi mà hỏi." Hắn vừa nói vừa xoay người đi xuống.
Đi tới gian nhà cạnh tín trạm, Trương Quân Phụng lại phóng mắt nhìn ra đường cái, bắt gặp Lục Điều đang cưỡi ngựa chạy tới trị sở, bên cạnh là Lục Chính Niệm.
Hắn chưa kịp nhìn kĩ thì Lục Chính Niệm đã ngoái đầu lại, vừa trông thấy hắn liền cúi đầu ngay tắp lự.
Hồ Bột nhi đi tới, nghển cổ nhìn ra rồi lại nhìn hắn: "Chẹp, cô nương kia mến ngươi thật đấy à? Ta thấy có khi cả đời này nàng ta cũng không dám nói một câu với nhà ngươi đâu!"
Trương Quân Phụng nhíu mày: "Huynh bớt lo chuyện của ta đi, bây giờ là lúc nào hả, quên mệnh lệnh đề phòng quân địch rồi à? Còn không lo đi giải quyết chính sự!"
Chòm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-tiem-y/3360497/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.