"Chuyện của chàng và nàng vẫn chưa kết thúc."
***
Ngày hôm đó, bọn họ không ở lại Phong gia lâu mà rời đi ngay.
Phong Vô Tật còn tính mở tiệc mừng đôi vợ chồng lại mặt nhưng bất thành, có điều thấy cả hai rất bình tĩnh, không có vẻ xung đột với mẹ cậu thì khi ấy mới yên tâm.
Ít lâu sau, trong triều hạ chiếu lệnh thông báo về kết quả của vụ án lâu nay của nhà họ Phong. Án oan kéo dài mãi đến hôm nay cuối cùng cũng được bố cáo toàn thiên hạ.
Lúc bấy giờ, Thuấn Âm không có mặt trong thành mà đang ở tại đạo quán trên núi.
Khắp nơi nồng nàn không khí ngày xuân, cỏ cây trong quán trổ mầm xanh tươi. Bốn bề xung quanh yên bình êm ả, không thấy bóng dáng đạo sĩ đâu.
Nàng bước ra từ một căn phòng trống trải đã cũ, ngoái đầu nói: "Hà tất phải đến đây, có gì hay ho để xem đâu."
Mục Trường Châu đứng trong phòng nhìn quanh, bên trong hầu như chẳng có gì ngoài một chiếc giường đơn sơ, một chiếc bàn và một tấm thảm, thực sự chẳng có gì thú vị, nhưng đây lại là nơi nàng đã sống một mình nhiều năm.
Chàng đi ra và nói: "Ta chỉ muốn nhìn xem quá khứ của nàng thôi. Dù chúng ta quen nhau từ lâu, nhưng đến bây giờ mới biết rõ những chuyện năm xưa."
Thuấn Âm xoay người đi lên đường núi: "Thiếp cũng chỉ mới biết quá khứ của chàng còn gì, thậm chí cũng chẳng hay biết chuyện chàng biết bắn tên, hồi đầu còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-tiem-y/3360460/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.