Ra khỏi quan thành, tiến về phương bắc chừng trăm dặm là sẽ vào Bắc Nguyên. Nhưng Bắc Nguyên một cõi mênh mông, cần rẽ trái hướng tây đi thêm chặng mới đến được địa điểm hòa đàm.
Đàm phán hòa bình là buổi lễ trang trọng, do đó cần chuẩn bị đầy đủ từ trước, tuy nay mới xuất hành nhưng không hề đến trễ, âu cũng nhờ Tổng quản đã thu xếp trước.
Mây trôi lững lờ trên bầu trời trong xanh, gió thổi vù vù giữa núi đồi hoang vu. Đội ngũ kỵ binh Lương Châu cầm cờ đi trước dẫn đường, binh mã áp trận theo sau, cưỡi ngựa đi giữa là sứ giả đàm phán.
Thuấn Âm đội nón che, ngồi trên lưng ngựa đón từng cơn gió thốc, liếc nhìn người bên cạnh, thấp giọng hỏi: "Sao phải đưa ta đi cùng?"
Mục Trường Châu treo cung trên lưng ngựa, hông đeo hoành đao, thò tay vào vạt áo lấy thủ lệnh của phủ Tổng quản ra đưa nàng: "Tự xem đi."
Thuấn Âm cầm lấy, vén lớp mành sa đọc kỹ càng, khi ấy mới hiểu tại sao.
Trong thư cầu hòa, Khả hãn Tây Đột Quyết nói sẽ đưa theo Khả đôn(*),cả Chúa lẫn Vương hậu của Hãn quốc đều đến, thành ý nhường ấy thì lẽ ra vợ chồng Tổng quản phải đích thân ra mặt.
(*) Khả đôn là tước hiệu để chỉ vợ của các Đại Hãn, tương đương Hoàng hậu hay Vương phi.
Ngặt một nỗi Tổng quản chưa hết đau đầu, mà dù là phe thắng cũng không được bỏ qua phép tắc lễ nghi, nên phủ Tổng quản mới đành giao việc này lại cho chủ tướng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-tiem-y/2721640/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.