Một giọt nước tinh khiết trong trẻo, bị màu xanh lục nhẹ nhàng khoan khoái phủ lên.
Trên một phiến lá cây tươi tốt, sau đó, lặng yên lăn xuống, mãi đến khi có âm thanh vang lên giữa bóng tối, bắn lên những vệt nước ánh màu xanh lục.
Màu xanh lục càng ngày càng dày đặc bao trùm lên xung quanh, cuối cùng hòa tan vào màu đen đậm đặc.
Tiếu Triệt trừng lớn hai mắt.
Bởi vì cậu phát hiện bản thân thế nhưng lại đang ngồi trên một đồng cỏ rộng lớn.
Không biết đã xảy ra chuyện gì, tầm mắt cậu vẫn đang mơ mơ hồ hồ. Chỉ có thể nhìn thấy những bụi cỏ rậm rạp cao ngang ngực, cùng những đóa hoa màu trắng nở rộ, dập dờn theo gió. Mũi hình như bị cái gì đó chặn lại, nên không ngửi được mùi hương gì, một loại cảm giác hoảng sợ cùng thống khổ không tên cứ dâng trào trong cậu.
Lúc này, cậu mới để ý đến trước mặt mình, có một bé trai đang đứng. Tóc đen áo trắng.
“Tiểu Triệt, đừng khóc.”
Khóc?
Tiếu Triệt dùng tay quẹt mặt, quả nhiên, đều là nước mắt. thế rồi, cậu kinh ngạc phát hiện bàn tay mình rất nhỏ…
Là đang nằm mơ sao?
Có lẽ nào, là giấc mộng về thời thơ ấu?
Vậy thì đứa nhỏ đối diện là ai? Tại sao bất luận cậu có dụi mắt thế nào cũng không nhìn kĩ được nó?
Tiếu Triệt mở miệng, nhưng không nói nên lời.
Khuôn mặt mờ ảo của đứa nhỏ ngồi xổm trước mặt Tiếu Triệt, dùng đôi bàn tay ấm áp cùng dịu dàng nâng mặt cậu lên, cho đến khi trán cậu cùng nó dán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thuc/93470/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.