Đã từng luyện đàn một thời gian dài nên Tiếu Triệt có thể nhận biết được, âm thanh phím đàn có chút cùn, một số âm phù còn bị biến âm, phần quãng thấp không đủ vang. Cũng may người biểu diễn đa số lựa chọn quãng cao để đánh.
Đây là khúc nhạc từ tốn, thong thả, tay trái tay phải kề nhau đánh, tựa như sóng cuộn chập trùng, từ từ biến chuyển theo thang âm. Âm phù đơn giản, nhưng khá êm tai, giống một ảo khúc trong mộng, lại giống như lời nói mê trong giấc mộng. Giai điệu như vậy sẽ làm người ta như bị lạc vào ảo giác, cảm thấy thứ giai điệu này sẽ vĩnh viễn tiếp diễn, vĩnh viễn không bao giờ kết thúc.
Rõ ràng Tiếu Triệt chưa từng nghe qua bài nhạc nào có giai điệu như vậy, nhưng không hiểu vì sao cậu lại có cảm giác rất thân thuộc. Dường như, chính cậu cũng đã từng đàn qua. Hơn nữa còn đàn đi đàn lại vô số lần.
Bất tri bất giác, cậu cuối cùng cũng đến trước cánh cửa, đẩy nó ra.
Tiếng đàn vẫn vang lên như cũ, chỉ là từ từ trượt xuống quãng thấp.
Càng thấp, thanh âm càng nhỏ, phím đàn đã không còn có thể phát ra âm thanh nào, giống như người câm không thể phát ra tiếng, có dùng sức lực la gào thế nào cũng không phát ra được chút âm thanh nào. Nhưng thiếu niên vẫn cố chấp biểu diễn.
Thời điểm ánh sáng lạnh (ánh sáng của nê ông và lân tinh) của đèn pin rọi tới, bàn tay lưu động trên phím đàn trắng đen trắng bệch đến mức dường như chỉ còn sót lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thuc/93469/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.