— Mình đang ở đâu?
Tiếu Thanh đứng trong bóng tối, dụi dụi con mắt. Xung quanh chỉ một màu đen kịt.
Cậu nghe thấy được tiếng nhạc du dương, lúc to lúc nhỏ.
Còn chưa kịp có phản ứng nào, tay đã bị một người nắm lấy, chạy về phía trước.
— Xảy ra chuyện gì?
“Có tuyết rồi! Tiếu Thanh, có tuyết rơi rồi kìa!”
Giọng nói non nớt của con nít vang lên bên tai, người kia chạy đằng trước, trên người mặc một cái áo bông trắng tinh, quấn một cái khăn quàng cổ dáng dài màu xám bạc. Nó kéo cậu lao đi, bóng tối xung quanh dần dần mờ đi, những sợi tóc đen tùy ý bay nhảy, cuối cùng, ánh sáng rực rỡ cũng chiếu xuống gò má trắng nõn của nó.
— À, là anh trai của cậu.
Rốt cục cũng đi ra nơi có ánh sáng, cậu có thể nhìn thấy tuyết trắng đang lả tả bay xuống từ trên trời xanh.
Đó là một buổi sớm mỹ lệ mà quen thuộc.
Trời xanh như một viên đá quý xám nhạt, thấp thoáng ánh nắng vàng óng êm ả. Dãy núi phía xa vẫn màu xanh đậm như vậy, nhưng dần dần viền lên một tầng vàng nhạt mông lung. Tiếu Thanh biết, đợi thêm 10 phút nữa, sẽ có một quả trứng vịt lòng đỏ từ sau dãy núi nhô ra, rồi dần dần, đem toàn bộ thế giới chỉ độc một màu trắng này, đều nhiễm phải những vệt vàng óng ánh của mình.
— Một khung cảnh quen thuộc biết bao.
Không khí thật lạnh. Nhưng Tiếu Thanh không thấy lạnh chút nào.
Cậu thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thuc/3236054/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.