Gần như ngay khi cơn giận của Vương Bảo Nhạc sắp phun trào, luồng khói bạc này nhanh chóng tản ra khỏi đan điền của hắn, tựa như Phong Thân Bổ Mạch của Vương Bảo Nhạc không tồn tại vậy, nó như một con ngân long trực tiếp xuyên thẳng ra khỏi cơ thể của hắn hơn phân nữa.
Phong Thân Bổ Mạch bình thường có thể đóng kín tất cả huyệt mạch, khiến khí tức khó có thể tản ra ngoài, trong đó Bổ Mạch đỉnh phong còn có thể khiến cơ thể thành tường đồng vách sắt trong thời gian ngắn, triệt để phong tỏa toàn bộ.
Lúc này thấy chín tấc mình vất vả lắm mới xử lý được rời đi như thế, Vương Bảo Nhạc lập tức sốt ruột.
- Quay lại cho ta!
Vương Bảo Nhạc gầm nhẹ một tiếng, mầm mống thôn phệ trong cơ thể bộc phát thật mạnh, phát ra lực hút kinh người, khí tức màu bạc đã chui ra kia như bị túm chặt và hút về lần nữa.
- Mau thay thế, trở thành linh căn của ta mau!
Vương Bảo Nhạc trừng mắt, gầm lên một tiếng.
Khí tức màu bạc bị hắn hút lại kia đang lượn một vòng trong cơ thể của hắn, sau đó ngưng tụ lại chỗ linh căn tám tấc ở đan điền, nhưng cũng giống hệt lúc trước, cảm giác ghét bỏ kia rất rõ ràng, nó lượn vài vòng xong thì lại muốn rời đi.
Vương Bảo Nhạc sao có thể cho phép, hắn lại bộc phát lực hút để kéo nó về.
- Không có cửa chạy đâu nhé, cửa sổ cũng không có đâu, vào nhà của Vương gia gia đây rồi thì hãy biết điều mà chấp nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thon-nhan-gian/660846/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.