Khi Vương Bảo Nhạc thu hồi Kim Thân, giơ tay lên kêu ngừng thì linh căn chín tấc này đột nhiên dừng bước, khí tức lạnh lẽo cũng tan biến, không thèm ngó tới Vương Bảo Nhạc nữa, xoay người bay lên, từ từ bay về phía dãy núi kia.
Vương Bảo Nhạc thấy đối phương định đi thì sốt ruột.
- Ớ, nó đi rồi thì lát nữa mình biết đi đâu tìm đây?
Vương Bảo Nhạc đang nghĩ xem nên bắt nó lại kiểu gì, thấy thân ảnh linh căn chín tấc này bay về phía xa, xuyên qua ngọn núi ở trước mặt rồi chui ra ở đầu bên kia, bay lên trời cao.
Cảnh này khiến cho Vương Bảo Nhạc lập tức há hốc mồm, cười khổ từ bỏ suy nghĩ muốn nhốt đối phương lại, hắn khoanh chân ngồi xuống rồi lấy linh thạch bảy màu ra bắt đầu vẽ hồi văn.
Hiện tại Vương Bảo Nhạc không vội đột phá Cổ Võ, hắn cảm giác mình nhất định phải thử một phen, để xem có thể đánh bại và hấp thu linh căn chín tấc này hay không.
- Nhưng mà nó mạnh thế này, vậy lúc trước những người khác thử hấp thu kiểu gì mà biết nó không thể nào hóa thành linh căn chứ?
Vương Bảo Nhạc nghĩ tới đây, ẩn ẩn đoán được điều gì, thầm nghĩ, dù sao thì sau khi trở thành Chân Tức cảnh thì vẫn có thể ở lại nơi này một thời gian, dùng cảnh giới tu sĩ để trấn áp chín tấc để cho kẻ khác hấp thu chắc là vẫn được, cho dù một tu sĩ Chân Tức cảnh không đủ, nếu tính toán ổn thỏa thì vài tu sĩ Chân Tức cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thon-nhan-gian/660845/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.