"Biết rồi." – Tống Đình nhỏ giọng trả lời.
Cậu muốn rút tay ra, không rút được, đành để Lương Chấn nắm cổ tay cậu, ăn xong bữa cơm này. Lương Chấn nhìn hơn nửa bát cơm còn thừa, không thoải mái.
Ăn cơm xong đến giờ đi học, Tống Đình về thư phòng lấy đồ. Cậu đi chậm như rùa, chỗ này lấy một quyển sách, chỗ kia lấy một cuốn note book, không tìm thấy bút vẽ, đi loanh quanh khắp phòng.
Lương Chấn cầm cặp giúp cậu, chờ cậu một chốc mang sách tới, cất vào cặp, một chốc mang sổ tới, cất vào cặp, một chốc lại đi tìm đồ gì đó. Tống Đình ngồi xổm trước tủ lớn, mở từng ngăn kéo lục lọi, Lương Chấn nhìn thoáng qua gáy cậu, chợt hiểu đứa trẻ này đang lo sợ cái gì.
Dấu vết kia không hề lớn, mùa hè kại nhiều muỗi, trên người có dấu đỏ là điều vô cùng bình thường. Lương Chấn túm cậu lên, một tay giữ lấy hai bên má cậu, một tay rút giấy ướt lau đi vết phấn trên cổ:"Nhìn như muỗi cắn thôi, đừng sợ."
Tống Đình lúc này mới chịu quay đầu nhìn hắn, hai con mắt trắng đen rõ ràng, khiến lòng Lương Chấn khẽ động:"Có thật không?"
"Thật." – Lương Chấn nói, "Anh không lừa em."
Tống Đình không đáp, Lương Chấn cũng im lặng.
Khi đó hai vợ chồng họ Tống mất, trong tang lễ, Lương Chấn nói Tống Đình đừng khóc, sau này hắn sẽ chăm sóc cậu. Tống Đình hỏi có thật không, hắn nói "Thật. Anh không lừa em." .
||||| Truyện đề cử: Nhẹ Nhàng Câu Dẫn |||||
Năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thieu/2422510/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.