Trong phòng lúc đó có người sống, có cả người chết, thế mà ông ta có vẻ không thèm để lọt mắt chỉ lạnh lùng hỏi: 
- Ai là chủ nơi đây? 
Lão Chủ Lớn liếc nhìn A Cát, lại nhìn Trúc Diệp Thanh rồi miễn cưỡng lên tiếng: 
- Giờ coi bộ vẫn là tôi đây! 
Người một tay xếch khóe mắt lên ngạo nghễ bảo: 
- Có khách từ xa tới mà chỗ ngồi cũng không có, chủ nhà như thế chẳng hóa ra quá vô lễ hay sao? 
Lão Chủ Lớn còn đang chần chừ thì Trúc Diệp Thanh đã cười vuốt đuôi bê một cái ghế bành tới: 
- Quý khách tên gì vậy? 
Người một tay không thèm để ý đến gã mà chỉ xòe bốn ngón tay ra. 
Trúc Diệp Thanh lại cười giả lả như cũ: 
- Chẳng lẽ quý khách còn ba vị bạn bè nữa ư? 
Người một tay buông sõng: 
- Ừ! 
Trúc Diệp Thanh lại bê ba cái ghế tới, vừa xếp thành một hàng thì ở lưng chừng không đã có hai người tà tà đáp xuống. 
Một người thân pháp nhẹ như lá rụng mà khuôn mặt cũng gầy guộc khô héo không có thịt, ở thắt lưng lại giắt một cành trúc khô, nhìn cả người cứ như một gốc tre khô. Tuy vậy áo quần của lão mặc lại rất hoa lệ, vào thái độ thì rất kiêu căng ngạo nghễ. Tất cả mọi người trong phòng - cả chết lẫn sống - trong con mắt lão ta đều như chết cả rồi. 
Còn người kia lại là một người béo phục phịch miệng luôn cười toe toét, bàn tay trắng trẻo múp míp đeo ba cái nhẫn có giá trị "liên thành", móng tay 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thieu-gia-dich-kiem/1367562/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.