Ngoài cửa sổ bắt đầu nổi cuồng phong, tạo nên những âm thanh như tiếng quỷkhóc sói gào trong rừng trúc.
Dường như có người nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai Đàm Xuyên, thấp giọng nói rấtnhiều điều, làn môi mềm mại dán lên hai gò má và vầng trán nàng, thật lâu khôngnỡ tách rời.
Nàng lại mơ thấy những người thân đã lâu không gặp, nhất thời không muốn tỉnhlại.
Mông mông lung lung nghe thấy chàng nói chuyện: “… Chỉ có thể ở bên nàng tớiđây thôi, tỉnh dậy chớ có khóc nhè… Bất quá, nếu nàng thực sự khóc, ta có thểlàm gì được đây, Đàm Xuyên…”
Nàng nghe không rõ, chỉ hơi làm nũng đè lại tay chàng, để lòng bàn tay áp lêngương mặt mình, như vậy khiến nàng rất an tâm, rất thư thái. Nàng đã quen làmnũng với chàng, bất giác lộ ra tính tình ngang ngược thất thường. Chàng nuôngchiều nàng cũng nuông chiều hết mực, cứng rắn đem một cô nương trưởng thành giỏimưu ma chước quỷ nuông chiều thành Đế Cơ tuổi nhỏ, tiên sinh mà thấy chỉ e cũngphải lắc đầu lia lịa một phen.
Hơi ấm trên da thịt dần dần biến mất như cát vụn, Đàm Xuyên từ trong mộng đẹptỉnh lại, thỏa mãn hít một hơi, giơ tay muốn ôm chặt người đối diện —— lại ômvào khoảng không, người kia đã biến mất.
Nàng hãy còn buồn ngủ mê man, chưa hiểu rõ tình huống, đẩy chăn ra đứng dậy,dụi dụi mắt gọi chàng: “Cửu Vân, chàng đỡ hơn chút nào chưa?”
Không ai trả lời, cuồng phong lật tung cửa sổ kêu phần phật, màn che bị cuốntung —— bầu trời ngoài kia một mảnh đen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thien-nha-sat/2499517/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.