Phó Cửu Vân mặc nguyên quần áo ngủ bên nàng, một ngón tay còn bị ngón út củanàng móc lấy. Sắc mặt chàng tái nhợt gần như trong suốt, trên môi một chút huyếtsắc cũng không có, hơi thở nhịp nhàng yếu ớt.
Đàm Xuyên vuốt ve gương mặt chàng, cảm giác không hề ấm áp, ngược lại còn cóchút mát lạnh.
Nàng đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, vội vàng gọi chàng: “Cửu Vân? Chàng đangngủ sao?”
Bờ mi dài rậm của chàng hơi run lên, đôi mắt xinh đẹp kia mở ra, con ngươixao động, cuối cùng dừng lại trên mặt nàng. Chàng cười cười, xoay người tới gầnôm trọn vai nàng.
“Tỉnh rồi à? Có đói bụng không?”
“… Chàng bị bệnh?” Đàm Xuyên gạt những sợi tóc trên gò má chàng, muốn dùnghơi ấm trong lòng bàn tay sưởi ấm cho da thịt hơi lạnh của chàng.
Phó Cửu Vân gật đầu: “Hình như bị chút phong hàn, ha ha, ta đã rất nhiều nămkhông sinh bệnh, việc này thật có chút mất mặt.”
Nàng kéo cao chăn, che kín cho chàng. Chàng chỉ lẳng lặng nhìn nàng, cũngkhông nói chuyện, nàng thế là cũng không định nói gì nữa, chỉ giúp chàng gài máitóc dài ra sau tai. Hơi ấm của lòng bàn tay nàng không thể nào làm ấm được taychàng, tay chàng rất lạnh, ủ trong tay, mà cảm giác như đang nắm một khối ngọcthạch lạnh buốt.
“Hay là đi gọi một đại phu nhé?”
Đàm Xuyên xoay người định xuống giường, lại bị chàng yếu ớt kéo vai: “Đừngđi, ta chỉ muốn nhìn nàng.”
Nàng lại nằm xuống, ôm nửa người trên của chàng vào trong ngực. Từng hơi thởdài ấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thien-nha-sat/2499515/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.