Lão mà tin mới thực là gặp quỷ, thấy nàng xoay người định tiến vào rừng trúc,lão lập tức phất tay: “Không cần bước vào, nói luôn ở đây đi. Tóc và hồn pháchthái tử trả lại cho ta, ta sẽ đem trái tim trả cho ngươi —— ta vốn không muốngiết ngươi, có điều xong việc ta muốn ngươi rời khỏi Thiên Nguyên ngay lập tức,cả đời không được bước vào ranh giới Thiên Nguyên của ta nửa bước!”
Nàng gật đầu: “Ta đương nhiên hiểu được, quốc sư là sợ ta tiết lộ bí mật củathái tử ra ngoài, dã tâm của ngươi sẽ không thể đạt được.”
Quốc sư nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Đế Cơ, kỳ thực gạtnhững ân oán này qua một bên, ta cũng có chút tán thưởng ngươi. Bởi vì ngươikhông tin vào số mệnh. Ta cũng xưa nay không tin cái gọi là thiên mệnh, có lẽ vềviệc này, ngươi có thể hiểu được ta.”
“Ông trời thay chúng ta an bài hết thảy, khi nào thì sinh, khi nào thì chết,khi nào thì cao sang, khi nào nào thì thấp hèn. Trời bảo thiên hạ sẽ đại loạn,thế là phân tranh không ngừng; trời bảo vùng Trung Nguyên nguyên chắc chắn sẽthống nhất, ngay lập tức liền có người mang thiên mệnh giáng xuống. Vì sao taphải ngoan ngoãn nghe theo thiên mệnh cơ chứ? Cái gọi là người mang thiên mệnh,trước giờ chưa từng do trời định, tại thế gian người và yêu cùng tồn tại này, aimạnh kẻ đó là vương. Nếu người đời đều nghe theo cái gọi là mệnh, ta đây liềntạo một thứ còn mạnh hơn để phá vỡ nó!”
“Người đời đã bị trời cao chà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thien-nha-sat/2499510/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.