Phó Cửu Vân cúi đầu nhìn nàng, chậm rì rì nói: “Không nhanh, lẽ ra phải bắttiểu tặc nhà người ngay lúc ngươi giả mạo đệ tử của sơn chủ mới phải.”
[tiểu tặc: tên giặc nhỏ]
Đàm Xuyên cười gượng: “Người ta xưa nay luôn ngưỡng mộ sơn chủ anh minh, từtận đáy lòng vẫn mong đợi có thể làm đệ tử của lão nhân gia hắn.”
Hắn ra vẻ đã hiểu lại còn gật gật đầu phụ họa: “Thì ra là thế, ngươi có tâmnguyện vĩ đại như vậy, ta đương nhiên muốn thành toàn. Vậy liền cùng ta trở vềđi, sơn chủ cũng đang chờ ngươi, chuyện làm đệ tử, tự nhiên dễ bàn bạcthôi.”
Dứt lời liền không cho phân trần, túm lấy sau cổ áo nàng kéo đi. Đàm Xuyênluống cuống tay chân, chẳng khác nào con heo sắp tiến vào lò mổ, oa oa kêu lên:“Cửu Vân đại nhân! Hay là đừng vội trở về mà? Ta còn chưa chuẩn bị tâm lý tốtđâu!”
Phó Cửu Vân ra tay nhanh như điện, đột nhiên đoạt lấy túi nhỏ da trâu nàngbuộc ngang hông nắm chặt ở trong tay, lạnh lùng cười: “Thật không? Ta còn tưởngrằng ngươi to gan lớn mật, chẳng biết sợ cái gì cơ đấy!”
Đàm Xuyên gắt gao ôm chặt cánh tay hắn, nhất định không buông: “Đại nhânngươi lại muốn chiếm đoạt bạc của ta sao?!”
Hắn nhìn nhìn nàng, vẫn là cười lạnh: “Được lắm, Đàm Xuyên ngươi thật khôngtệ, đến thời điểm này vẫn muốn diễn kịch với ta.”
Hắn thực sự chưa từng gặp qua loại nữ nhân như vậy, cả gan làm loạn, hãm hạilừa gạt, mượn gió bẻ măng, xong việc bị bắt tận tay day
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thien-nha-sat/2499471/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.