Mùa đông khắc nghiệt, trong vùng núi tiên có cảnh sắc trăm hoa đua nở, nơitrần gian thế tục lại không được rực rỡ như vậy, chỉ cô đơn hai màu đen trắng.Chú lừa con lững tha lững thững bước trong băng tuyết, bốn cái chân thi thoảnglại giẫm nát một khối băng, “rắc” một tiếng giòn tan. Đàm Xuyên nửa nằm trênlưng lừa, mở hé một tấm bản đồ tỉ mỉ nghiên cứu.
Núi Hương Thủ phía nam, Thiên Nguyên quốc lại ở tây bắc, một chuyến đi nàycủa nàng quả thật còn rất xa. Trước hết đi phía tây, giúp lão tiên sinh quét dọnmộ, nàng đi lần này chính là hơn nửa năm, trên mộ lão tiên sinh chẳng biết đãmọc lên bao nhiêu cỏ dại rồi? Vừa khéo một nước nhỏ phía tây kia có bến đò, băngngang biển khơi, liền có thể tới Thiên Nguyên quốc.
Nhưng nàng còn muốn trước trở về Đại Yến, thăm mộ của A Mãn. Nàng đã bỏ đinhiều năm như vậy, một lần cũng chưa từng quay lại thăm nàng ấy, trong lòng AMãn có lẽ sẽ trách nàng thật vô tình. Nàng ấy vẫn luôn đối tốt với nàng như vậy,đến lúc chết thậm chí một phần mộ cũng không có, một người chôn tại vùng rừngnúi hoang vắng lạnh lẽo như băng, sau khi chết cũng không có ai trò chuyện cùngnàng.
Có điều, A Mãn tốt xấu gì còn có phần mộ có thể đi quét, những người thânruột thịt của nàng không phải chết trận sa trường thì là chết trong đại hỏa,thậm chí đến tro bụi cũng không tìm được, ngay cả muốn tảo mộ, thì cũng biết điđâu mà tìm?
Đàm Xuyên thở dài một tiếng, cất bản đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thien-nha-sat/2499469/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.