Trên đường đi Đàm Xuyên nghĩ rất nhiều đối sách, nhưng không tìm được cáchnào có thể thuận lợi thoát thân, suy đi tính lại, bỗng dưng mở miệng nói: “Cáctỷ tỷ, tiểu nhân…”
Còn chưa dứt câu, mấy tỳ nữ kia đã lạnh nhạt nói: “Nô tài này vô cùng xảotrá, mau đè nó xuống!”
Bốn ả vây quanh nàng, đẩy nàng ngã xuống đất, Đàm Xuyên định la lên, đốiphương đã nhanh chóng dùng miếng vải bịt miệng nàng, tay chân cũng bị trói lại,trong lòng nàng chợt lạnh, cũng đình chỉ giãy dụa, tùy ý để mấy ả khiêng lên,ném vào phòng bếp.
Một tỳ nữ đứng ngoài canh cửa, còn lại ba người vào trong cài then cửa, quayđầu lạnh lùng nói: “Ngươi to gan lớn mật, đắc tội Huyền Châu đại nhân, xúi giụcđệ tử sơn chủ bất hòa, còn dám mưu đồ câu dẫn Tử Thần đại nhân. Những tội danhnày, nếu như ở ngoài kia, đã đủ cho ngươi chết vài chục lần, nhưng nơi này lànúi tiên, công chúa không nỡ lấy mạng ngươi, lệnh cho ta ra tay trừng phạt, dạycho ngươi rõ thân phận nô tài của chính mình.”
Đàm Xuyên từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu im lặng, cũng không giãy dụa, giống nhưđã sợ đến ngốc người rồi.
Ba ả tỳ nữ liếc mắt ra hiệu cho nhau, một ả lấy từ trong tay áo một bộ kẹptrúc tối màu, năm nan trúc ráp nhám nối liền bằng dây thừng, lồng vào tay tráicủa nàng, nói: “Kẹp đầu ngón tay, bẻ gãy tám ngón, trục xuất khỏi núi ––– nhữnglời này là Huyền Châu đại nhân phân phó. Chớ có oán trách bọn ta, muốn trách thìtự trách ngươi mệnh khổ đi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thien-nha-sat/2499440/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.