Đàm Xuyên bất chợt tỉnh lại, vừa mở mắt liền bị dọa cho nhảy dựng, không biếttừ khi nào nàng đã được ôm lên giường, trên chăn ấm dưới đệm êm, nóng tới mứctoát mồ hôi. Chỉ có điều mồ hôi này ngay lập tức trở thành mồ hôi lạnh.
Phó Cửu Vân khoác hờ một chiếc áo ngồi trước cửa sổ, đang tự tay đút hạt kêcho con sáo tham ăn kia. Nó đã có thể nói chuyện, ăn một miếng lại mắng một câu:“Đồ bịp bợm! Bại hoại!” Làm cho hắn không nhịn được cười, liên tục khích lệ:“Thông minh!Thông minh lắm!”
Đàm Xuyên có chút dở khóc dở cười, động động tay chân, quần áo còn nguyên vẹntrên người, không có gì xộc xệch, lúc này mới yên tâm, lật chăn nhảy xuốnggiường, dè dặt cười nhận tội: “Tiểu nhân thật đáng chết… Không ngờ lại thức dậymuộn hơn đại nhân… Còn không cẩn thận chiếm giường của ngài.”
Phó Cửu Vân nhìn nàng cười cười, nụ cười kia dịu dàng đến lạ thường, thanh âmcũng ngọt ngào phát ngấy: “Ngươi đã nguyện một lòng một dạ với đại nhân ta, đạinhân đương nhiên cũng không chấp nhặt những chuyện nhỏ mọn, hà cớ gì phải nóinhững lời khách khí như thế?”
Đàm Xuyên chợt nhớ tới chuyện bị hắn đùa giỡn hôm qua, rối trí tới mức muốnnghiến nát răng, cười gượng hai tiếng: “Đúng, đúng vậy…”
Lại thấy Phó Cửu Vân chưa chải tóc, y phục cũng không chỉnh tề, rõ rành rànhđang đợi nàng làm nhiệm vụ hầu hạ rửa mặt chải đầu, liền nhanh chóng tới phòngbếp đun nước ấm, giúp hắn rửa mặt thay quần áo. Phó Cửu Vân thường ngày chuyệnđầu tóc rất tùy tiện, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thien-nha-sat/2499438/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.