Sau khi tạm biệt A Nghi và Trọng Hoa, tôi và sư phụ lên đường đi đến Sở quốc. Trên đường đi, vì cứu một con hồ ly khỏi tay nhện tinh mà tôi bị trúng độc, hai mắt bị mù tạm thời. Mắt không nhìn thấy thật bất tiện, làm việc gì cũng phải nhờ đến sư phụ. Tôi chỉ bị mù tạm thời mà đã cảm thấy bất tiện vô cùng, vậy thì vị quý nhân bị Diễm quý phi móc mắt kia còn khó chịu đến nhường nào?
Thật ra không nhìn thấy gì đối với tôi cũng tốt. Tôi không còn nhìn thấy tử khí của mọi người, có thể dựa vào sư phụ nhiều hơn. Đôi lúc tôi nghĩ nếu vì tôi không nhìn thấy gì mà sư phụ không nỡ rời bỏ tôi thì tôi mù cả đời cũng được. Nhưng người không nghĩ như thế. Tôi có thể cảm thấy người đang tức giận nhưng lại không biết người đang giận gì. Sư phụ trị độc cho tôi trên đường đi, lúc đến hoàng cung Sở quốc cũng là lúc tôi lờ mờ nhìn thấy được.
Mục Cảnh vận long bào đích thân ra đón, không ngần ngại quỳ xuống trước người gọi một tiếng: “Sư phụ”.
Sư phụ đỡ Mục Cảnh đứng dậy, ôn tồn nói: “Giờ con đã trở thành đế vương một nước rồi, sao có thể tùy tiện quỳ gối như thế”.
Mục Cảnh lắc đầu trả lời: “Cho dù là đế vương một nước nhưng con cũng chỉ là đồ đệ của người mà thôi”.
Đến khi huynh ấy đứng thẳng, tôi mới phát hiện huynh ấy cao bằng sư phụ, sư phụ cũng cảm thán trước sự thay đổi theo thời gian: “Con đã trưởng thành thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-the/611/quyen-2-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.