Sau khi rời khỏi kinh thành, Trọng Hoa và Yên Vũ chọn một trấn nhỏ để định cư, mở một quán trọ để kiếm sống lâu dài. Còn nhớ lúc đầu khi mới đến đây, chàng có hỏi nàng: “Nàng thật sự không làm vũ kỹ nữa? Chẳng phải từ trước đến giờ nàng rất thích múa sao?”.
Yên Vũ mỉm cười trả lời: “Ta thích múa nhưng cũng yêu chàng. Vậy nên ta vẫn sẽ múa nhưng từ giờ sẽ chỉ múa cho mình chàng xem”.
Tự do đã lâu nhưng thỉnh thoảng Yên Vũ vẫn mơ thấy chuyện cũ, cả chuyện xảy ra ở hai kiếp trước lẫn kiếp này. Không ít lần nàng giật mình tỉnh dậy từ ác mộng hằng đêm, và cũng nhiều lần Trọng Hoa tỉnh dậy theo nàng, lau mồ hôi lạnh trên trán ái nhân và dịu dàng hỏi: “Lại nằm mơ thấy ác mộng sao?”.
Yên Vũ gật đầu, ánh mắt vẫn còn mờ sương như đang lạc trong ác mộng: “Ta mơ thấy rất nhiều chuyện xảy ra trước đây, cả khi ta là Vân Nhược, Ngọc Thất hay Yên Vũ. Ký ức cứ trộn lẫn vào nhau khiến trong đầu ta rất hỗn loạn, khiến ta không phân biệt được đây là kiếp trước hay kiếp sau, hạnh phúc này là thật hay chỉ là tưởng tượng, chúng ta còn sống hay đã chết”.
“Đó là lý do mà trước khi đầu thai chúng ta phải uống canh Mạnh Bà để quên đi quá khứ, nhưng có được ký ức kiếp trước cũng tốt, nhờ vậy mà chúng ta biết được những chuyện phải làm trong kiếp này.” Trọng Hoa cầm tay Yên Vũ đặt lên bụng nàng, nụ cười vốn đã dịu dàng giờ càng thêm ấm áp:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-the/610/quyen-2-chuong-11-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.