"Ta nhớ hình như ngươi họ Tiêu?"
"Hân hạnh được Lão gia nhớ tên! Tiểu nhân họ Tiêu!"
"Tiêu Băng Chi, Tiêu Băng Chí, Tiểu Bính Tử, Tiểu Bính Tử..."
"Lão gia, đừng có đặt tên lung tung cho người khác!"
Tiểu Lâm không thể chết được, không thể chết được...
Ngụy đại ca, ta sẽ không chết...
[Ngụy đại ca...Lão gia...]
"Mơ thấy ác mộng à?"
Ác mộng... Không phải ác mộng... Chưa bao giờ nghĩ tới Lão gia lại khóc nức nở như vậy, nam nhi đỉnh thiên lập địa lại khóc đến nước mũi ròng ròng...
"Ngươi thật kì quái! Lúc khóc lúc cười!" Nam tử buông chén thuốc, sờ sờ lên trán Tiểu Lâm, "Nóng quá hỏng mất đầu óc rồi à?"
Tiểu Lâm vội vàng quay đầu, thân thể lui về phía sau một chút. Hắn cảm nhận được nam tử kia không có ác ý, chỉ là hắn không thích đụng chạm với người lạ. [Ngươi rốt cuộc là ai?]
"Không hiểu ngươi nói gì! Viết ra được không?"
Nam tử đưa giấy bút cho Tiểu Lâm, hắn liền vội vã viết xuống ba chữ [Ngươi là ai?]
[Ngươi là người Ô Hoàn Tộc?]
Nam tử hơi sửng sốt, chớp mắt một cái, khóe miệng nở nụ cười, gương mặt xuất hiện hai lúm đồng tiền thật sâu, "Xem như ngươi nói đúng! Tại hạ người Nam Lương, tên gọi A Tương... " Biết Tiểu Lâm không thể nói chuyện, A Tương áy náy cười cười.
Mấy ngày nay người duy nhất Tiểu Lâm gặp qua là A Tương. A Tương bước chân vững vàng, hai tay hữu lực, nhất định là người luyện võ. Tuy có võ công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-the-tu-thiep/2899095/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.