Tiểu Lâm nhìn bọn họ kinh hãi, bỗng nhiên hoàn hồn, ném bình thuốc xuống đất, lảo đảo lùi lại mấy bước. Hắn đang làm gì, hắn còn muốn...
Ngụy Vô Song gầm nhẹ một tiếng, lao đến ôm hắn vào lòng, tấm ván gỗ dưới chân vỡ ra, khe hở kéo dài đến chân Dược Thánh. "Ta... ta dẫn hắn đi! Ta dẫn hắn đi!" Tiếng la làm tất cả mọi người trong tửu lầu đều hoảng sợ, nhìn lại thì thấy một nam nhân đang kích động ôm lấy một thiếu niên thở dốc.
Dược Thánh nhìn hắn, đôi mắt kiên định, hồi lâu chỉ nói, "Tiểu Lâm qua đây!"
"...Ngài...để làm gì..." Ngụy Vô Song thở sâu, giọng nói vẫn run run không ngớt.
"Đi Ngọa Long Cốc!"
"Ta đưa hắn đi!"
"Ngươi đưa hắn một lần rồi có thể đưa hắn cả đời hay không? Nếu cả chuyện này cũng không làm được thì không xứng là Dược Vương, suốt đời chỉ có thể là một người đáng thương chỉ biết khóc lóc. Danh hiệu [Dược Vương] có thể bảo hộ cho hắn, cũng có thể lấy mạng của hắn..."
"Hắn không cần danh hiệu [Dược Vương]! Hắn có ta, ta sẽ bảo hộ hắn cả đời!" Ôm chặt, lại ôm chặt, hy vọng hơi ấm trong lòng có thể khiến hắn bình tĩnh lại. Vừa nãy, chỉ trong nháy mắt, nếu hắn thật sự muốn... không ai có khả năng ngăn cản...
Dược Thánh lạnh lùng cười, "Nói miệng thì rất dễ!"
"Tiền bối có thể không tin! Nhưng hôm nay ta tuyệt không để Tiểu Lâm một mình đi Ngọa Long Cốc! Ta sẽ đưa hắn đi! Nếu tiền bối ngăn cản, vãn bối... vãn bối không thể làm gì khác hơn là đắc tội!" Đã đến nước này, đại nghịch bất đạo cũng được, hắn nhất định phải mang Tiểu Lâm đi.
"Nhóc con đúng là cuồng vọng!" Dược Thánh bị chọc nổi giận, một chưởng đánh vỡ cây cột hai bên trái phải. Khách nhân trong tửu lầu chen nhau chạy tán loạn, để lại một khoảng trống cho hai người thi đấu.
Ngụy Vô Song buông Tiểu Lâm ra, điểm huyệt trước ngực của hắn, để hắn ngồi dựa vào một góc.
Hắn hiểu được, Dược Thánh đơn giản chỉ muốn Tiểu Lâm có thể yên ổn sống sót trong giang hồ. Thế nhưng, Tiểu Lâm vĩnh viễn không gánh được chức [Dược Vương], cũng không cần cái hư danh này. Tiểu Lâm có hắn, hắn thật sự rất vớ vẩn, vì sao lúc đầu cứ hay nghĩ lung tung.
Qua gần trăm chiêu, Ngụy Vô Song đoạt được thiết xích, chế trụ cổ tay của Dược Thánh. Hắn kinh ngạc phát hiện mạch đập của lão vừa chậm vừa yếu, chỉ là đánh nhau một lúc, lẽ ra không yếu như thế này.
"Sư phụ..."
"Thương tiếc cái gì, sinh lão bệnh tử, ai chẳng như thế!" Có thể sống được như lão hỏi thế gian có được mấy người, "Muốn dẫn hắn đi cũng được!" Dược Thánh chỉ xuống bình thuốc dưới đất, "Nhặt lên! Uống xong thì đi!"
Cuối người nhặt bình lên, cầm trong tay, "Uống xong thì thế nào?"
"Sẽ chết, bất quá trước khi nội tạng bị hủy lão phu sẽ cứu ngươi!"
"Ân." Ngụy Vô Song gật đầu, lúc này hắn không thể chết được. Mở nắp bình, ngửa đầu uống sạch...
Tiểu Lâm ngồi im, nhìn tấm lưng rộng của hắn, thấy hắn hơi co rúm, mãi đến khi máu loãng từ miệng hắn chảy ra, mới đau lòng gọi to, thế nhưng gọi đến rách cổ cũng không phát ra tiếng...
- ---------
[Ngụy đại ca có nhiều việc phải làm, ta sẽ chờ ngươi!] Hắn sẽ ở Dược Thánh Các chờ Ngụy Vô Song.
"Tiểu Lâm... thê tử của ta không phải chỉ có một mình ngươi..."
[Ta sẽ là một người trong bọn họ!]
"Không phải chờ lâu! Ngụy đại ca sẽ lập tức đến đón ngươi!"
[Ta chờ!] Kỳ thực hắn không muốn chờ ở đây, hắn sợ chẳng bao lâu sẽ nhận được tin Ngụy Vô Song bị thương nặng ở nơi nào đó.
"Vẫn chưa thú Tiểu Lâm, Ngụy đại ca không nỡ..."
Tiểu Lâm không để Ngụy Vô Song ba hoa, ôm cổ hắn dùng cái miệng nhỏ nhắn hôn lấy. Tiểu gia hỏa này học được ở đâu vậy, Ngụy Vô Song hơi kinh ngạc, lập tức ôm hắn lên cao, thỏa thích hưởng thụ mỹ vị của cái miệng nhỏ.
"Khụ khụ..."
Vài tiếng ho khan kéo cả hai trở về thực tại. Tiểu Lâm xấu hổ vô cùng, nhanh chóng lủi ra ngoài không thấy bóng dáng. Ngụy Vô Song không chút đỏ mặt, ánh mắt tràn đầy bất mãn, "Sư phụ có việc à?"
"Ta đang hối hận lúc trước không một chưởng đánh chết ngươi!" Sao trên đời lại có loại người mặt dày như vậy?
Ngụy Vô Song vẻ mặt vô tội, không hiểu mình lúc nào chọc giận vị sư phụ này.
"Lão phu không có nhiều thời gian! Có chút chuyện phải nói!" Dược Thánh nghiêm mặt.
"Thỉnh sư phụ nói!"
"Nếu có một ngày ngươi không còn thương hại Tiểu Lâm, đừng đuổi hắn về Lâm Gia, cho hắn về Dược Thánh Các, ở đây ta đã bày Bát Quái Trận..."
"Sư phụ nghĩ ta chỉ là thương hại Tiểu Lâm?" Ngụy Vô Song cầm lấy chén trà lài Tiểu Lâm pha cho hắn, nhẹ nhàng thổi thổi cánh hoa nổi trên mặt nước, "Sư phụ, ta nói cho ngài, ta rất thích dùng trà ướp hoa. Lúc đầu ta không cảm thấy có gì đặc biệt, nhưng dùng lâu từ từ nhận ra được tư vị bên trong. Ta không thể nói rõ ràng, nhưng tóm lại, ta thả không ra cũng ly không được."
"Tốt nhất nên nhớ kỹ những gì ngươi đã nói!"
- ---------
Tiểu Lâm... thê tử của ta không chỉ có một mình ngươi...
Tiểu Lâm dùng câu nói này để xác định, hắn muốn làm một người thê tử tốt nhất của Ngụy Vô Song. Làm thê tử phải có [tứ đức], đức, ngôn, dung, công. Đức, trung trinh bất du, suốt đời chỉ theo... tóm lại là chung thủy, hắn có thể làm được. Ngôn, không nói ác ngữ, không gây hiềm khích... những thứ này căn bản không cần lo lắng. Dung...Ngụy đại ca đã từng khen hắn đẹp. Công... "công" là gì hắn không biết, Tư Đồ Sĩ Thần nói rằng...
Đêm tân hôn, Ngụy Vô Song ôm Lục phu nhân uống rượu giao bôi, rượu vừa vào bụng lập tức thần sắc đại biến.
"Tiểu Lâm, rượu này?"
Tiểu Lâm thấy Lão gia hai mắt sung huyết, sợ đến lui ra phía sau mấy bước. Trong rượu hắn có cho thêm vài thứ, lần đầu tiên hắn điều chế loại dược này, chẳng lẽ có gì không đúng? Hơn nữa hắn còn tăng thêm một ít dược lượng cho riêng Lão gia...
[Tiểu Lâm ngoan, mau nói cho ta ai bảo ngươi làm như vậy?] Ngụy Vô Song mồ hôi nhễ nhại, trên trán nổi gân xanh, đôi môi sưng tấy tựa hồ sắp nứt ra.
[...Tứ chủ tử...] Tư Đồ Sĩ Thần nói, [công] tức là phải... hầu hạ Lão gia cho tốt, nên trong rượu hắn mới cho thêm một ít thuốc... [Lão gia không thích à?]
"Thích!" Gầm rít một tiếng, đại ác lang đưa tân phu nhân nhào lên giường, thả màn che. Chỉ nghe một hồi tiếng vải vóc bị xé rách, sau đó phát ra âm thanh khiến cho bà mối mắc cỡ phải kéo khăn che mặt.
- ---------
Năm đó Lão gia mất hết võ công, tuy Lão gia tỏ vẻ không quan tâm, nhưng Tiểu Lâm biết được Lão gia rất muốn khôi phục võ công. Hắn dùng [Tử Hoạt Thảo] luyện thuốc giúp Lão gia khôi phục công lực, tuy nhiên loại cây này có độc tính, hắn phải ăn thử một ít để nắm được phân lượng cần dùng. Lão gia thật sự rất ngốc, gọi là Tử Hoạt Thảo, Tử Hoạt Thảo, dĩ nhiên là [chết đi sống lại], hắn chỉ là ngất mà thôi, Lão gia...
Chưa bao giờ nghĩ Lão gia lại khóc nức nở như vậy, nam nhi đỉnh thiên lập địa lại khóc đến nước mũi chảy ròng ròng, không ngừng nói vào tai hắn...
Tiểu Lâm ngươi không thể chết được, không thể chết được... Ta không cần võ công nữa, ta từ bỏ, ông trời, cầu ngài, cầu ngài...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]