“Mẫn Lăng?”
Ngay thời khắc mấu chốt, một đạo kinh hô đánh gãy tư thế giằng co của ba người……
Ba người đồng thời quay đầu nhìn phía nơi thanh âm phát ra……
“Viễn Phi……”
Nhẹ đáp trả một tiếng, tránh khỏi kiềm chế trước sau của hai người, Hoắc Mẫn Lăng một bên kêu tên Lưu Viễn Phi, một bên chạy qua.
Da?! Tên bốn mắt này……
Vẫn là thói quen cậu ta coi thường mình, Hàn Kì nhìn Hoắc Mẫn Lăng chủ động đi đến chỗ tiểu tử đang giơ ra một bàn tay, hơn nữa còn gọi thân mật như thế, trong lòng có một ngọn lửa nhen nhúm lên.
= =b! Hắn x! Chẳng lẽ hiện tại sức quyến rũ của hắn lại thuộc hàng thấp như vậy? Từ trong mắt hắn nhìn ra, tiểu tử vừa đến kia mặc kệ là từ diện mạo hay là dáng người tất cả đều hoàn toàn không phải đối thủ của hắn……
Sao tên bốn mắt này lại bay lên thân mật như vậy?
Rất, rất không thể tin ……
Không có khả năng a…… Sao lại có người miễn dịch với sức quyến rũ của hắn?
Còn a, hay là nói hắn hiện tại đang ở trong một ác mộng kinh thế (=chấn động trời đất)?
Trong đầu một mảnh hỗn loạn, Hàn Kì bỗng nhiên nghĩ ra một ý tưởng như vậy, dừng một chút, tay mạnh mẽ duỗi ra giữ chặt một học đệ đang đứng bên cạnh, hướng khuôn mặt bình thường kia chăm chú nhìn một chút.
Chỉ nghe ba giây sau! Trên mặt học đệ kia đã mang một mảnh đỏ ửng, tiếp đó liền lăn ra hôn mê.
Điện lực vẫn là không thành vấn đề a……
Nhìn chuyện thực tế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-that-my-lang/92053/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.