Sáng sớm……
Nếu có một việc rất quan trọng……
Thì chính là……
Ăn bữa sáng!
Một tay cầm lấy sách tham khảo, Hoắc Mẫn Lăng đi trên hành lang căn tin.
Vốn dĩ lấy diện mạo bình thường như vậy, ở trong mắt người khác thường ngày cứ coi như một trận gió thổi qua……
Trên thực tế, hồi năm nhất chính là như thế.
Nhưng lúc này đây, Hoắc Mẫn Lăng rõ ràng cảm thấy được vô số ánh mắt thiên đao vạn quả bắn tới từ chung quanh……
Đều là hai cái tên phiền toái kia làm hại……
Nhất định vậy……
“Này! Bốn mát! Đi nhanh như vậy làm cái gì?!” Hàn Kì đi ở phía sau khó chịu nhìn bóng dáng phía trước đang càng lúc càng đi nhanh hơn, tiến nhanh vượt lên một cái, ngón tay nắm lấy đuôi áo đồng phục, đem thân mình gầy teo kia thô lỗ kéo đến trước ngực.
Hoắc Mẫn Lăng mất đà thiếu chút nữa té ra phía sau, vẫn là Phương Vu Hi nhanh tay, tiếp được cái eo nhỏ kia.
“Ngươi có cần thô lỗ như vậy không?” Trong lòng ôm Hoắc Mẫn Lăng, Phương Vu Hi sau khi mang kính mắt lại hồi phục vẻ mặt bình tĩnh đạm mạc.
Loại vẻ mặt này cũng là vẻ mặt mà Hàn Kì nhìn thấy cũng không dám chọc tới……
= =b Thoạt nhìn chính là cái mặt cương thi, ai dám chọc?
“Đối đãi với bốn mắt bình thường không biết tốt xấu không cần ôn nhu……” Hàn Kì tiếp tục kéo vạt áo trước của Hoắc Mẫn Lăng, lắc lắc.
Phía sau bị Phương Vu Hi ôm lấy, phía trước bị Hàn Kì níu kéo.
Sau lưng Hoắc Mẫn Lăng chợt nảy lên ớn lạnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-that-my-lang/92052/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.