Bởi vì chuyện của Lam Lưu, Hàn Kì vẫn nóng ruột nóng gan, cứ thế về đến trước cửa phòng ngủ của mình, vẫn là biểu tình rầu rĩ không vui.
Muốn trở về nhìn xem hay không? Nhìn bộ dáng Lam Lưu…… Có thể có việc phát sinh không a?
Ở trước cửa bồi hồi, Hàn Kì càng nghĩ càng phiền, cuối cùng đơn giản không nghĩ nữa! Hắn là người ghét nhất chuyện phải suy nghĩ!
Mặc kệ! Mặc kệ! Chỉ hy vọng Lam Lưu sẽ minh bạch là tốt rồi……
Thở dài, Hàn Kì đẩy ra cửa phòng ngủ, mắt nhanh chóng liếc ngang, liền thấy được bóng dáng đang chuyên chú ngồi ở trước bàn học.
Thật không biết tâm của Hàn thiếu gia làm bằng cái gì, vừa rồi còn phiền muốn chết, hiện tại liền lập tức trở nên nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng, cái gì phiền não đều tan thành mây khói.─ ─|||……
Trên mặt cười đến âm hiểm lại gian trá, tuy rằng không lợi hại như Phương Vu Hi nhưng tóm lại ý tứ cũng chính là như vậy.
Hàn đại thiếu gia hưng phấn giống như con bướm bay a bay, với vận tốc ánh sáng ngồi xuống bên người Hoắc Mẫn Lăng bắt chéo chân, vừa mới ngồi xuống, Hoắc Mẫn Lăng liền đứng lên.
Sớm đã gột rửa chà chà xong, nâng cái thắt lưng lười nhác nho nhỏ lên, Hoắc Mẫn Lăng xem xong sách đang muốn đi đến giường mình chuẩn bị nghỉ ngơi.
Đầu gối vừa mới vừa đáp lên cạnh giường, Hoắc Mẫn Lăng liền ngây ngẩn cả người.
Đại thấu kính nhìn cái chữ ‘Đại’ nằm ở trên giường mình, còn tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-that-my-lang/2096987/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.