Ban đêm ——
“Ngươi biết đây là đâu không, dám nơi nơi chạy loạn?” Bạch Thưởng một chưởng vỗ lên bàn, lực đạo thật đúng là không nhỏ, ta nhấp một ngụm trà, nhàn nhã ngồi một bên không định để ý tới hắn.
Vô luận là niên kỷ thể xác hay niên kỷ thực ta đều hơn hắn, vô luận là thân phận hiện tại hay trước kia ta đều không kém hắn, vì sao ta phải nghe hắn thuyết giáo, không đá hắn ra ngoài đã là độ lượng lắm rồi, có điều hiển nhiên hắn không thể hiểu được lòng khoan dung của ta.
“Ngươi rốt cuộc có nghe ta nói hay không?” Bạch Thưởng phát hỏa, tên này có hiểu được cái mạng nhỏ của hắn, người ta chỉ cần nói một câu sẽ không còn hay không? Tên này rốt cuộc có biết mình tới đây làm gì không? Tên này rốt cuộc có biết nói sai một từ sẽ gặp phiền phức lớn tới mức nào không?
Bạch Thưởng tỉnh táo lại, ngồi xuống cạnh bàn, cái bàn gỗ tử đàn được mài sáng bóng, khảm cẩm thạch đã qua giám định, gõ ngón tay trên mặt, mơ hồ nổi lên cảm giác mát lạnh.
Trầm mặc ngồi trong căn phòng trống trải càng thêm trầm trọng, giống như không khí đều ngưng kết lại.
“Lưu Ly” Bạch Thưởng suy đi nghĩ lại, cuối cùng mở miệng, mặc kệ tên này sẽ gặp phiền toái gì, không bằng nói cho hắn biết lợi hại trong đó, tên này cũng không phải kẻ lớn mật người, tin rằng chỉ cần biết chỗ lợi hại trong đó, hẳn sẽ thật cẩn thận không dám tiếp tục gây phiền toái “Ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thap-nien-nhat-mong-giang-ho/2312200/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.