Nhan Chương tiếp tục chuyển động chén ngọc trong tay, xúc cảm trơn mịn không thua gì làn da tuyệt nhất trên đời “Ta chỉ gặp qua một lần” Nhan Chương dừng một chút nói tiếp “Đại điển tế bái bốn năm một lần, giáo chủ dẫn tả hữu hộ pháp, mười trưởng lão cùng năm lâu chủ, ba mươi hai đàn chủ, sáu mươi bốn đường chủ cùng giáo chúng phạm vi trong trăm dặm tổng đàn tới sườn núi tế bái tiền giáo chủ, ta mới vào hàng ngũ hộ pháp lại thêm may mắn lập được công lao, được phép cùng Tả sứ vào chính điện, mà ngay chính điện treo bức hoạ tiền giáo chủ…”
Bốn phía một mảnh tĩch mịch, thậm chí tiếng thở của hai người đều không nghe được.
Tăng Tuyền trầm mặc thật lâu, cuối cùng cẩn thận mở miệng “Nhan Chương, ngươi còn nhớ lúc trước tiền giáo chủ truyền ngôi cho Bạch giáo chủ ta từng phụng mệnh vận chuyển một tảng đá không?”
Nhan Chương không trả lời, Tăng Tuyền cũng không định đợi câu trả lời của hắn “Ta lúc ấy phụng mệnh từ Từ Châu đem một thạch thanh nặng vạn tấn về tổng đàn, nói thật lúc ấy cũng không thiếu oán hận, ngươi nói một tảng đá không đáng tiền, lại nặng như vậy, còn phế mất của ta một năm công phu, nếu không phải biết tảng đá kia là tiền giáo chủ cần, ta còn cho là tân giáo chủ xem ta không vừa mắt, muốn gây sức ép ta chứ” Tăng Tuyền cười có chút quái dị, hắn chẳng qua là một phó đường chủ phỏng chừng tân giáo chủ cũng không để vào mắt “Ta mang tảng đá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thap-nien-nhat-mong-giang-ho/2312198/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.