Tịch Thần vừa nghĩ ngợi như vậy xong, thì khứu giác của nàng đột nhiên ngửi được một mùi vị cực kỳ tanh hôi khó chịu. Cái mùi này tựa như mùi ẩm mốc của đống y phục nhét kĩ trong góc, cả năm trời không lôi ra giặt giũ, trộn lẫn với mùi thức ăn ôi thiu để trong nhiều ngày.
Giải thích nhiều như vậy, nhưng trong đầu Tịch Thần lại chỉ vẻn vẹn hiện lên một chữ “xứ”.
Cực kỳ xú!!!
Tịch Thần lúc này mới phát hiện ra mùi vị này có nguồn gốc từ trên người mình. Hoá ra, sau khi luyện thể xong thì trong người sẽ tiết ra các loại tạp chất. Tạp chất tiết ra càng nhiều thì hiệu quả luyện thể sẽ càng tốt.
Nàng không có số liệu làm tham khảo, nên không biết cụ thể mức độ luyện thể của mình là bao nhiêu. Nhưng theo nàng nghĩ, hẳn là sẽ không quá kém.
Không muốn cho người khác biết chính mình làm gì, cho nên Tịch Thần vội dẫn đường nước dơ trong thau tắm vào một cái túi trữ vật cấp thấp mà nàng mua được khi ở Đoạn Tiên Thành. Sau đó, nàng thúc giục thủy nguyên tố lấp đầy thau tắm, tự mình cọ rửa một lần nữa.
Kế tiếp, nàng mới nhảy vọt ra khỏi thau tắm và mặc y phục vào.
Sạch sẽ tươm tất, Tịch Thần mới bước ra gian ngoài, thì thấy Cự Thạch Tiểu Thú bàn thành một đống nằm trên bàn gỗ, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng ra cửa, đồng thời hai tai hơi vểnh lên để lắng nghe các loại âm thanh ở xung quanh.
Tịch Thần đi lại ngồi xuống ghế, vừa đổ nước uống vừa dẫn đầu hỏi:
“Ta luyện thể trong bao lâu? Trong thời gian này có ai tìm ta không?”
Cự Thạch Thú nghe vậy, xoay đầu quan sát Tịch Thần một hồi, mới đáp lại:
“Ta ở bên ngoài nghe ngươi thống khổ rên rỉ, cho rằng ngươi sẽ chịu không nổi mà dừng lại. Nhưng không ngờ ngươi có thể kiên trì gần ba canh giờ! Chủ nhân, ngươi trường cao! Làn da trông cũng khoẻ mạnh hơn trước rất nhiều!”
“Ta nghe ngóng được Vân Nương kia lại muốn đến tìm ngươi, nhưng hình như ở quảng trường nào đó đã xảy ra chuyện, cho nên Vân Nương vội vã rời đi khách điểm, tạm thời hẳn là sẽ không có ai đến quấy rầy ngươi.”
Tịch Thần nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm một cái. Nói thật, nàng cũng không muốn đối mặt với nữ nhân quái gở kia.
Nghe Cự Thạch Thú nói chính mình luyện thể gần ba canh giờ, Tịch Thần không khỏi vuốt đầu nó, mỉm cười nói:
“Nếu không phải địa điểm không thích hợp, ta thật muốn mượn ngươi làm thí nghiệm, xem lực lượng hiện tại của ta là bao nhiêu!”
Cự Thạch Thú bĩu môi, khinh bỉ nói:
“Nữ nhân, ngươi muốn bành trướng rồi ha? Tuy rằng ngươi luyện thể, nhưng hiệu quả còn xa lắm. Nếu không sử dụng tới thuật pháp, chỉ đơn thuần là lực lượng thì nắm tay của ngươi còn chưa đủ gãi ngứa cho lão tử đâu!”
Tịch Thần híp mắt nhìn nó, âm trắc trắc hỏi:
“Ngươi tự xưng là lão tử của ai đó!?”
Cự Thạch Thú bản năng nhận thấy nguy hiểm, lập tức túng thành chim cút, thành khẩn tha thiết mà sửa lời:
“Không không không! Chủ nhân ngươi mới là lão tử, chủ nhân ngươi lớn nhất!”
Tịch Thần hài lòng vuốt đầu của nó, cười nói:
“Vậy còn được! Chủ nhân ta hôm nay vui vẻ, quyết định tự khao chính mình một bữa! Ngươi có đói không?”
Cự Thạch Thú nghe vậy thì mắt sáng rỡ, hiếm hoi lắm chủ nhân keo kiệt mới hào phóng như vậy. Nó không chút do dự, vang dội mà đáp lại một chữ:
"Dói!"
Tịch Thần bắt Cự Thạch Thú đặt trên vai mình, sau đó vung tay lên nói:
“Vậy đi ăn cơm thôi! Bọn tiểu nhị!”
Như hưởng ứng lời nói của Tịch Thần, hộp Trân Thú Viên dưới lớp áo bào chợt rung lắc dữ dội.
Tịch Thần không cần dùng tinh thần lực xem là cũng có thể tưởng tượng ra gương mặt đáng thương của một đám yêu thú ấu tể đang làm nũng bán manh.
Nàng cười cười, dùng tay vỗ nhẹ vào hộp Trân Thú Viên, nhỏ giọng nói:
“Yên tâm! Không thiếu phần của các ngươi đâu!”
Nghe vậy, Trân Thú Viên mới chợt an tĩnh lại.
Tịch Thần không khỏi lắc đầu, lẩm nhẩm lầm nhầm:
“Ai hiểu nha... bên cạnh ta đều là quỷ đòi nợ! Không một cái bớt lo!”
Tịch Thần mang theo Cự Thạch Thú thong thả đi xuống lầu. Đằng sau quầy tính tiền không ai đứng gác, cả đại sảnh cũng chẳng có người khách hàng nào, chỉ có một tên tiểu nhị đang cầm khăn lông lau chùi dàn tủ gỗ chén bát.
Thấy nàng bước xuống, tiểu nhị vội luống cuống mà hỏi han:
“Khách quan, ngài có cần hỗ trợ gì không?”
Tịch Thần vừa lắc đầu vừa nói:
“Không cần đâu! Ta ra ngoài đi dạo một lát sẽ về!”
Tiểu nhị nghe vậy, ấp úng nói:
“Khách quan, hiện tại ngài muốn đi dạo, sợ là không ổn cho lắm..
Tịch Thần hơi ngạc nhiên hỏi: “Vì sao vậy?”
Thấy thái độ của Tịch Thần còn tính dễ nói chuyện, lúc này tiểu nhị mới tráng , nhỏ giọng giải thích:
“Khách quan có điều không biết, khoảng mấy canh giờ trước, Quảng Trường Anh Linh đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn, nghe nói là trận pháp trấn áp lỗ hổng Vực Ngoại Thiên Ma đột nhiên bị nứt ra một tiểu khối. Có yêu ma trốn thoát đi ra ngoài, cho nên hiện tại toàn thành đều đang giới nghiêm, nhường chỗ cho hộ vệ đội săn lùng, truy bắt yêu ma.
Nếu không có việc gì quan trọng, khách quan ngài vẫn là đừng đi ra ngoài. Chẳng may gặp phải yêu ma thì sẽ cực kỳ nguy hiểm. Mà nếu có gặp phải hộ vệ đội thì cũng sẽ bị tra hỏi nghiêm ngặt, thật sự phiền phức lắm!!!”
Tịch Thần không phải là người chuyên quyền độc đoán, người khác có ý tốt nhắc nhở, nàng vẫn sẽ lắng nghe.
Vì ăn uống chi dục mà đưa bản thân vào tình thế nguy hiểm thì càng không đáng. Bởi vậy Tịch Thần quyết định lựa một cái bàn ở đại sảnh để ngồi xuống, rồi hỏi tiểu nhị:
“Tiểu nhị! Khách điểm hiện tại còn có gì để ăn hay không!?”
Không phải trong đầu nàng chỉ nghĩ ăn, mà sự thật là sau khi luyện thể xong, bụng của nàng cảm giác rất đói, đói đến ruột gan đều cồn cào hết cả lên. Cho nên nàng cần thiết ăn chút gì đó để lấp kín dạ dày đang kêu gào.
Tiểu nhị vội buông khăn lau xuống, vớ lấy tờ thực đơn trong tạp dề ra, cẩn thận đưa cho Tịch Thần, vừa nói:
“Có có có! Tuy rằng số lượng thức ăn của khách điểm chúng ta không đa dạng như tửu lầu, nhưng chất lượng cũng không tệ lắm đâu. Khách quan, ngài chọn món đi nhé, tiểu nhân sẽ nói với đầu bếp ưu tiên làm nhanh cho ngài!”
Tịch Thần làm bộ dùng đôi mắt nhìn thực đơn, nhưng trên thực tế là sử dụng tinh thần lực để rà quét, sau đó nàng chỉ vào mấy chỗ và nói:
“Vậy cho ta một phần gà hầm củ sen, một phần cơm tẻ thịt kho, một phần măng ti xào thịt và một phần củ cải ướp muối!”
Bởi vì là địa bàn của Vân Nương, Tịch Thần chỉ gọi đủ món vừa sức ăn của mình, nàng không dám ngang nhiên trắng trợn kêu thêm thức ăn cho Cự Thạch Thú.
Tiểu nhị không có dị nghị gì, nói một câu rồi cầm thực đơn chạy xuống bếp:
“Khách quan vui lòng đợi trong giây lát nhé!”
Đợi hắn đi rồi, Tịch Thần mới nhỏ giọng trấn an Cự Thạch Thú:
“Xin lỗi! Biến cố xảy ra bất ngờ quá! Chúng ta mới đến nơi này, không thể mạo
hiểm làm ra hành động khác người. Xem như chủ nhân ta thiếu các ngươi một chầu ăn, ngày khác ta bù lại sau, nha!”
Cự Thạch Thú rầu rĩ không vui một hồi, sau đó không thể không thoả hiệp mà gật đầu:
“Được rồi! Ngày khác đi ăn, ta muốn ăn mười chỉ vịt quay!”
Tịch Thần nghe vậy, dung túng cười nói:
“Không thành vấn đề, chỉ cần bao tử ngươi tiêu hoá nổi, thì ngươi ăn bao nhiêu, chủ nhân ta chi trả bấy nhiêu!”
Nàng đã không còn là quỷ nghèo, cần kiệm chi li như đời trước. Hiện tại nàng là Tịch *Nữu Hỗ Lộc* Thần. Cái khác không nói, nhưng linh thạch!? Nàng hoàn toàn dư dả!
Cự Thạch Thú nghe thế, ánh mắt hoàn toàn sáng rỡ như hai bóng đèn pha. Hơn nữa, khoé miệng còn chảy xuống một hàng nước dãi.
Nó đã bị bỏ đói lâu lắm, nó muốn ăn hết cả thế giới!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]