Chương trước
Chương sau
Nướng cá xong, Tịch Thần tiếp tục nấu thêm một nồi canh cá. Từ Thu Vũ lúc

này đây đã không cự tuyệt, thậm chí còn ăn một cách ngon lành.

Hai người bâng quơ trò chuyện mấy câu, lát sau Tịch Thần mới hỏi:

“Ngươi có dự tính gì? Định đi hội hợp với đồng môn hay là hành tẩu một mình? Với thể chất hiện tại của ngươi, hành tẩu một mình khá là nguy hiểm đó.

Phía trước, nàng nghe đám tà tu kia nói thể chất Thuần Âm gì đó. Tuy không hiểu rõ lắm, nhưng Tịch Thần biết chắc thứ này nhất định sẽ mang phiền phức đến cho nữ giới.

Quả nhiên, Từ Thu Vũ nghe xong thì biểu tình hơi tối sầm. Không có ấn ký của sư phụ che chở, nàng lúc này chẳng khác nào miếng bánh di động thơm ngon mà ai cũng muốn cắn một cái. Hơn nữa chuyện nàng bị người động tay chân trên y phục có lẽ cũng là người quen thân cận. Cho nên tốt nhất, nàng vẫn là đừng trở về đội ngũ thì hơn.

Thở dài một hơi, Từ Thu Vũ đáp:

“Hiện tại ta không thích hợp trở về đội ngũ. Ta có thể đồng hành cùng với ngươi không?”

Tịch Thần cầu còn không được đâu. Có một người dân bản xứ dẫn đường, nàng mới dễ dung nhập thế giới mới và tìm hiểu thông tin. Cho nên nàng cười đáp:

“Có thể!”

Từ Thu Vũ vui vẻ ra mặt.

Cơm nước xong xuôi, hai người thu dọn đồ vật và bắt đầu lên đường. Trong tay Từ Thu Vũ có bản đồ, cho nên nàng xung phong đi trước dẫn đường.Hai người vượt qua khe suối, men theo lối mòn trong núi mà đi thẳng về phía trước. Trong lúc, Tịch Thần và Từ Thu Vũ tình cờ thấy một thiếu nữ mặc bạch y đang ngồi trên mỏm đá tu luyện.

Tịch Thần chỉ nhìn thoáng qua, sau đó chẳng hề để ý, cũng không tự tiện dùng tinh thần lực đi thăm dò làm chi. Nhưng nàng lại phát hiện, sắc mặt Từ Thu Vũ mất tự nhiên trong chốc lát. Bất quá sau đó thì nhanh chóng điều chỉnh trở lại bình thường.

Tịch Thần và Từ Thu Vũ tiếp tục đi về phía trước mà không dừng lại một giây phút nào. Hai người hoàn toàn không biết, thiếu nữ mặc y phục màu trắng là Bạch Cơ từng mở mắt ra nhìn bọn họ. Hay hoặc là nói nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Từ Thu Vũ bằng ánh mắt suy nghĩ sâu xa.

Đi ra một khoảng cách khá xa, Tịch Thần mới tò mò cất tiếng hỏi:

“Thu Vũ cô nương, ngươi quen biết với người vừa rồi à? Sao không chào hỏi một tiếng?”

Từ Thu Vũ phảng phất nhớ đến cái gì, cười khổ nói:

“Anh em cùng cảnh ngộ thì có được xem như là quen biết không? Hai người chúng ta trùng hợp đều bị yêu thú đàn vây quanh. Nhưng mỗi người chỉ lo thân mình, tự dùng bản lĩnh thoát thân. Ta chỉ là không nghĩ tới nàng cũng sẽ chạy về hướng này thôi!”

Tịch Thần lại hỏi:

“Nàng cũng trúng Dẫn Thú Đan giống như ngươi sao?”

Từ Thu Vũ nhún vai, bỡn cợt nói:

“Có lẽ vậy! Trước đó ta thấy nàng cùng đồng môn có chút khắc khẩu và xung đột. Hẳn là đồng môn ra tay âm nàng cũng nên. Chỉ có điều nàng có vẻ không xui xẻo và chật vật như ta thôi!”

Tịch Thần ngẫm nghĩ một lát, có ý điều chỉ mà cảm thán:

“Dường như quan hệ trong tông môn của các ngươi cũng khá là phức tạp. Vì một chút xung đột mà dùng tới dược vật hại người thì quả là cực đoan và đáng sợ! Một người có mấy cái mạng để chơi?”



Từ Thu Vũ lập tức lắc đầu phản bác:

“Tình huống của ta và nàng khác nhau. Ngươi không thể đánh đồng như vậy được!”

“Khác nhau chỗ nào!?" Tịch Thần hơi kinh ngạc hỏi.

Từ Thu Vũ gãi gãi đầu, buồn bực nói:

“Tình huống của ta xảy ra là do bị liên lụy từ ân oán của các vị trưởng bối. Đánh không lại sư phụ, cho nên bọn họ lựa chọn đắn đo quả hồng mềm như ta với ý đồ đả kích sư phụ. Không chỉ là ta, mà các vị sư huynh phía trên cũng từng gặp phải bối rối như vậy. Ân oán nhiều năm, đâu phải nói giải là giải được.

Ngự Diễn Tông đã từng có một thời gian rất loạn, nhưng sau nhiều năm thanh lọc, diệt trừ dị kỷ thì bây giờ đã tương đối sạch sẽ ổn định rồi. Chỉ còn một vài mẩu cứt chuột chưa được dọn dẹp, tống tiễn vào thùng rác.

Nhưng những tông môn khác thì chưa chắc. Chẳng hạn như tình huống của nữ nhân mà chúng ta vừa gặp phải đó.

Tuy rằng là đệ nhất đại phái Hạo Nhiên Tông, thì đệ tử vẫn vì những chuyện lông gà vỏ tỏi, nhi nữ tình trường mà trở mặt thành thù đó thôi”

“Hạo Nhiên Tông? Tông môn đệ nhất của đại lục Thần Châu?” Tịch Thần kinh ngạc hỏi.Từ Thu Vũ gãi gãi đầu, buồn bực nói:

“Tình huống của ta xảy ra là do bị liên lụy từ ân oán của các vị trưởng bối. Đánh không lại sư phụ, cho nên bọn họ lựa chọn đắn đo quả hồng mềm như ta với ý đồ đả kích sư phụ. Không chỉ là ta, mà các vị sư huynh phía trên cũng từng gặp phải bối rối như vậy. Ân oán nhiều năm, đâu phải nói giải là giải được.

Ngự Diễn Tông đã từng có một thời gian rất loạn, nhưng sau nhiều năm thanh lọc, diệt trừ dị kỷ thì bây giờ đã tương đối sạch sẽ ổn định rồi. Chỉ còn một vài mẩu cứt chuột chưa được dọn dẹp, tống tiễn vào thùng rác.

Nhưng những tông môn khác thì chưa chắc. Chẳng hạn như tình huống của nữ nhân mà chúng ta vừa gặp phải đó.

Tuy rằng là đệ nhất đại phái Hạo Nhiên Tông, thì đệ tử vẫn vì những chuyện lông gà vỏ tỏi, nhi nữ tình trường mà trở mặt thành thù đó thôi.”

“Hạo Nhiên Tông? Tông môn đệ nhất của đại lục Thần Châu?” Tịch Thần kinh ngạc hỏi.

Từ Thu Vũ tuy rằng không phục cái gọi là tông môn đệ nhất, nhưng không thể phủ nhận điều đó là sự thật, cho nên nàng gật đầu đáp:

“Đúng vậy! Đệ nhất tông môn từ trước đến nay chưa bao giờ thiếu tài nguyên. Ai biết sẽ coi trọng một bí cảnh Ngạc Sơn nho nhỏ này, hơn nữa đám đệ tử của bọn họ đấu đá lẫn nhau, làm cho bí cảnh trở nên chướng khí mù mịt”

Tịch Thần nghe vậy thì cảm thán ra tiếng:

“Ta nghe nói Hạo Nhiên Tông và Ngự Diễn Tông là đối thủ cạnh tranh gay gắt, có phải như thế không?”Từ Thu Vũ âm thầm trợn trắng mắt, phun tào nói:

“Tin tức của ngươi có chút lạc hậu rồi ha. Nhiều năm về trước Hạo Nhiên Tông và Ngự Diễn Tông có lẽ là có xích mích. Nhưng từ khi Ngự Diễn Tông chúng ta đổi địa chỉ, đóng cửa tự chơi một mình thì không còn người lấy hai tông ra làm tương đối nữa. Huống chi, một cái là đệ nhất đại tông, một cái là tông môn đã xuống dốc nhiều năm không chiêu sinh đệ tử. Một cái ở Trung Bộ, một cái ở phía Bắc, muốn xảy ra tranh chấp thì cũng không có phương tiện ha."

Tịch Thần nghe vậy thì hơi giật mình, trực giác sau lưng chuyện này có bí mật. Một đại tông môn, vì cớ gì phải rút khỏi đại bản doanh, đổi địa chỉ đi nơi khác đâu?

Nghĩ như vậy, nàng cũng đã hỏi ra tiếng.

Từ Thu Vũ không có nghĩ nhiều, hoặc là nói chuyện này ở đại lục Thần Châu cũng không phải cơ mật cần thiết giấu diếm, bởi vậy nàng nhún vai, thản nhiên nói:

“Nguyên nhân sâu xa thì ta không rõ lắm, chỉ nghe trưởng bối nói, tổ tiên đã từng đến Ngọc Môn Quan cầu một quẻ, trên quẻ đề cực hung. Nếu như Ngự Diễn Tông không làm ra thay đổi thì kết cục chắc chắn sẽ cực kỳ thảm thiết.



Có lời cảnh kỳ từ tổ tiên, các trưởng bối từ khi ấy mới bắt đầu xuống tay rửa sạch sâu mọt, thậm chí là từ bỏ nơi tấc đất tấc vàng như Trung Bộ, dời lên phía Bắc hoang vu hẻo lánh.

Nói thực ra, ta còn rất bội phục sự quyết đoán của các vị trưởng bối. Bởi vì hành động ấy chẳng khác nào tự đoạn đuôi mình, chỉ cầu một đường sinh cơ vốn hư vô mờ mịt. Kể từ lúc ấy, Ngự Diễn Tông bắt đầu xuống dốc, trở thành tam lưu môn phái”

Tịch Thần nghe vậy, trong lòng đại chịu chấn động, ngữ điệu đầy khâm phục mà nói:

“Từ giàu có biến trở thành kẻ nghèo hèn dễ khiến cho tâm thái thất hành. Ngự Diễn Tông còn có thể bình tĩnh tự giữ như thế, e rằng trên đời không có mấy ai có thể làm được!”

Từ Thu Vũ lại không mấy vui vẻ, ngữ khí uể oải mà nói:

“Nhưng cũng vì lý do này mà khiến đệ tử của Ngự Diễn Tông mỗi khi xuất hiện đều phải chịu sự khinh thường, dè bỉu của người khác. Ngay cả các môn phái nhỏ hay thành chủ cũng chưa cho chúng ta sắc mặt tốt. Đệ tử Ngự Diễn Tông vào đời rèn luyện hay làm nhiệm vụ thì hầu hết đều gặp các loại trắc trở, mọi chuyện không thuận”

Tịch Thần vỗ vai thiếu nữ, cười nói:

“Ngươi nghĩ thoáng một chút, sao không coi đó là một loại rèn luyện? Trải qua khó khăn trắc trở khiến chúng ta trở nên cường đại hơn.

Từ Thu Vũ lập tức mở to hai mắt, sùng bái nhìn Tịch Thần:

“Các trưởng bối cũng từng khuyên chúng ta y hệt như vậy. Lan Đình, ngươi thật lợi hại!”

Tịch Thần nhếch miệng cười khẽ, không đáp.

Nàng không lợi hại, chỉ là nàng đã trải qua quá nhiều mà thôi.

Hai người cứ thế men theo bản đồ đi về phía xuất khẩu. Trên đường hai người cũng gặp qua người khác. Có đội ngũ thấy bọn họ chỉ có hai người, hơn nữa lại là nữ tử thì bèn nổi lên ý đồ đánh cướp.

Không cần đợi Tịch Thần ra tay, Từ Thu Vũ đã có thể hoàn mỹ giải quyết.

Tịch Thần lúc này nhìn về phía Từ Thu Vũ, ánh mắt tràn đầy thưởng thức.

Không thể không nói, tiểu cô nương nhìn mảnh mai nhu nhược, nhưng lại là người sói.

Động tác dứt khoát, thủ pháp nhanh gọn lẹ, giết người cũng không hề chớp mắt một cái.

Mà thông tin của Từ Thu Vũ, nàng cũng nắm bắt rõ ràng.

Thủy - Mộc Song linh căn, tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, sử dụng kiếm, kiếm thuật lợi hại,

bộ pháp cũng không dung khinh thường, hạ bàn rất vững chắc. Hẳn là cần mẫn khổ luyện nhiều năm.

Nếu nói Tịch Thần thiên về thuật pháp nhiều hơn, thì Từ Thu Vũ có thể nói là Ma Võ song tu.

Nàng không khỏi có chút hâm mộ.

Đời trước thiên phú của nàng rất thấp, chỉ học thuật pháp thôi thì đã chiếm dụng toàn bộ thời gian của nàng rồi, muốn làm võ giả chẳng khác nào người si nói mộng.

Trọng sinh đến thế giới này mấy năm, cơ duyên xảo hợp dùng dược tề và luyện hoá Độ Linh Hà, thể chất của nàng đã có chất bay vọt, sức lực lớn rất nhiều. Nhưng muốn giống Từ Thu Vũ như vậy, bộ pháp linh hoạt, kỹ xảo cận chiến đấu ra đó, thì nàng phải rèn luyện theo bài bản hẳn hoi.Tịch Thần khẽ thở dài, cái này gấp không được. Chờ nàng đến Ngự Diễn Tông tìm một vị sư phụ có thể mạnh về mặt này, hay đến Phường thị tìm mua kiếm pháp, bộ pháp về tự luyện cũng khá tốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.