Chương trước
Chương sau
Lý Lân cũng không có ý làm náo động, huống hồ đứng cùng một chỗ với ba người khí chất xuất chúng, Lý Lân khí tức nội liễm sợ rằng tự chuốc lấy nhục. Lý Lân im lặng đi theo phía sau. Bên cạnh hắn là bát hoàng tử Lý Dĩnh vẻ mặt hưng phấn. Tứ hoàng tử từng dây dưa với Lý Lân thì né tránh phía xa xa. Tứ hoàng tử hiện giờ có thực lực Bát phẩm Võ Sư, thực lực cao hơn tứ phẩm so với năm ngoái, thiên phú này chỉ có thể tính là phổ thông. Nếu không có kỳ ngộ gì, cả đời này cũng chỉ đến võ tông đỉnh phong thôi, căn bản không có chút uy hiếp nào đối với Lý Lân, Lý Lân cũng lười tính toán ân oán năm đó.

- Tam ca, sau Tế Thiên Đại Điển sẽ là phong thái tử. Không biết Đại Đường chúng ta có thể có được mấy người làm thái tử?

Lý Dĩnh hưng phấn nói.

- Sao nào, đệ hứng thú với ngôi vị thái tử?

Lý Lân cười cười, nhàn nhạt hỏi.

- Đệ nào có bản sự này, chẳng qua những hoàng triều cao cấp khác nhiều nhất cũng có bốn vị thái tử, phân phong bốn phương. Ngoài ba người Vũ vương, Tần Vương, Hoàng bá phụ ra còn cần một người nữa. Tam ca, huynh thực lực siêu quần, hẳn là cũng có cơ hội đó!

Bát hoàng tử nói.

Lý Lân lắc lắc đầu:

- Không có hứng. Bản vương mấy ngày nữa sẽ rời Đại Đường đi Thần Ma học viện, đệ phải nghĩ nên mang cái gì cho ngũ ca của đệ đi!

- Tam ca, đệ nghe nói ngôi vị thái tử có thể có khí vận gia thân, có thể khiến tốc độ tu luyện võ đạo tăng cao. Tam ca thực có thể bỏ qua sao?

Bát hoàng tử không hiểu, tất cả hoàng tử đều lấy mục tiêu là có được vị trí thái tử, chỉ duy Lý Lân loại quái thai này không hề chú ý.

- Chỗ tốt càng lớn thì trách nhiệm càng nhiều! Tiến giai cao cấp hoàng triều đâu có đơn giản như vậy. Tứ đại thái tử không phải chỉ để trưng bày. Bản vương từng tra qua lịch sử, cao cấp hoàng triều từ lúc bắt đầu thành lập đến khi triệt để ổn định cần trải qua rất nhiều khó khăn, thái tử bốn phương đứng mũi chịu sào, tử thương rất lớn, hơn nữa số mệnh hưởng thụ chẳng qua cũng chỉ tương đương với công tước đại thần trong triều thôi. Bản vương không phải thằng ngốc, loại việc làm cật lực không được báo đáp này ta không có hứng thú.

Lý Lân lắc lắc đầu, nếu là vị trí Đường hoàng Lý Lân còn có chút hứng thú, nếu chỉ ngôi vị thái tử thì quá giới hạn rồi.

Nhìn thấy Lý Lân không hề hứng thú, bát hoàng tử không nói gì nữa, đôi mắt thông tuệ quét qua đánh giá cả đội ngũ. Trên trăm vị vương gia Đại Đường tuyệt đối là phong cảnh kinh người nhất. Đương nhiên, đa số trong đó Lý Dĩnh không hề nhận ra, những người này từ lúc ra đời đều ẩn cư trong trưởng lão viện, trong đó có mấy người khoác hắc bào che kín người, khí tức trên người cực kỳ kinh khủng, Lý Lân bất giác cau mày, ở đây có tám người mặc hắc bào có khí tức Hoàng Cấp. Tám Võ Hoàng, đây là một trung cấp hoàng triều sao? Cho dù là cao cấp hoàng triều cũng chưa chắc có thể một lần nhẹ nhàng đưa ra tám vị Võ Hoàng.

Ra khỏi hoàng cung, tám người mặc hắc bào động thân, biến mất trong đội ngũ, tám người này lơ lửng giữa không trung ở tám vị trí.

- Lên!

Theo một tiếng hét lớn, thần lực của tám người bọc lấy tất cả vương gia hoàng tử Đại Đường, sau đó theo tám người nhanh chóng bay về ngọn núi phía bắc.

Tất cả hoàng tử đểu im lặng không nói, hiển nhiên là không xa lạ gì những cao thủ Hoàng cấp này. Tốc độ của cao thủ Hoàng cấp cực nhanh, núi cao vạn trưởng cũng chỉ mấy cái hô hấp là tới nơi. Đỉnh núi cao vạn trượng lại cực kỳ bằng phẳng, cứ như là bị người ta gọt mất vậy, thủ đoạn thế này cũng chỉ có cao giai Võ Hoàng trở nên mới có thể làm. Trung ương bình đài có một tòa tế đàn cao không đến năm mét, trên đó trừ một cái bồ đàn ra không còn gì khác.

Đường hoàng Lý Chấn Viễn bước xuống loan giá, bước từng bước lên tế đàn, trịnh trọng bỏ hoàng quan trên đầu xuống, nhẹ nhàng đặt trên bồ đoàn, sau đó hành lễ với hoàng quang, lại chầm chậm lui xuống. Cả quá trình cực kỳ nghiêm túc, cho dù mọi người suy nghĩ thế nào, một khắc này đều thể hiện ra tu dưỡng của hoàng thất.

Lý Chấn Viễn làm xong tất cả, bên dưới ngọn núi cao vạn trượng bộc phát một cỗ khí tực cực kỳ kinh khủng.

- Khí tức Võ Tôn, đây tuyệt đối là khí tức của Võ Tôn không thể nhầm được.

Vẻ mặt Lý Lân cũng tràn đầy kinh hoàng.

Ong...! Một đạo bạch quang lóe lên, một lão giả tóc trắng râu trắng xuất hiện trên tế đàn, vẻ mặt hắn bình tĩnh cầm lấy hoàng quan đội lên đầu. Trong nháy mắt đội hoàng quan lên, một cỗ khí cơ khủng bố từ trên người lão giả phát ra. Sau đó râu tóc bắt đầu xảy ra biến hóa. Tóc bạc dần dần đen lại, râu cũng trong nháy mắt rụng hết. Nếp nhăn trên mặt giãn ra, làn da hơi khô trở nên căng mịn như ngọc. Ngắn ngủi mấy cái hô hấp, một lão giả râu tóc bạc trắng trở thành một người trung niên anh vũ bất phàm.

- Ra mắt lão tổ tông!

Chúng nhân dưới tế đàn cung kính hành lễ, trên mặt ai nấy cũng đầy vẻ kích động. Trên mặt Lý Lân cũng tràn đầy chấn động, tu vi Tôn Cấp của Thế Tông hoàng đế đã khiến hắn chấn kinh, không ngờ hắn còn có năng lực nghịch chuyển sinh mệnh, một nháy mắt ngắn ngủi, Lý Lân đã phát hiện sinh mệnh chi hỏa trong cơ thể Thế Tông hoàng đế quả nhiên mạnh lên mấy lần!

- Các ngươi miễn lễ!

Thế Tông hoàng đế nhẹ nhàng phất tay, một cỗ lực lượng nhu hòa nhưng lại không thể kháng cự đưa mọi người đứng dậy.

- Tế Thiên Đại Điển sắp bắt đầu, các ngươi đều là thần tử của trẫm, là căn cơ của Đại Đường, đều có thể tới xem lễ!

Giọng nói của Thế Tông hoàng đế không nhanh không chậm, nhưng trong nháy mắt truyền tới tai tất cả mọi người.

Vút vút...!

Từng đạo thân ảnh từ bốn phương tám hướng bay tới. Từng đạo thân ảnh tồn tại trong truyền thuyết Đại Đường xuất hiện ở mép đỉnh núi. Trong đó hai mươi bốn người khí tức mạnh nhất, càng có chút khí tức của năm tháng, bọn họ đều là nhị thập tứ sĩ của Lăng Yên Các năm đó theo Thế Tông hoàng đế chinh chiến thiên hạ. Đứng đầu là hai lão giả uy mãnh, trong đó một người chính là gia chủ đời đầu tiên của Tần gia, một đời Quân Thần Tần Tĩnh. Trừ những trọng thần đi theo Thế Tông hoàng đế ra, còn có một số lão thần vẫn còn sống, danh thần danh tướng dưới thời Đường hoàng thứ ba và thứ tư. Những người này đều mượn một vài thủ đoạn để lên đến đỉnh núi. Đáng nhắc tới nhất là, ở một góc trong đó có một bộ xương khô đang cười cười nhìn mọi người, mặc dù không phát ra âm thanh, nhưng dung nhan đã đủ khiến mọi người có cảm giác vô cùng khủng bố. Hắn chính là gia chủ đầu tiên của Bài Cốt gia tộc, một đời Quỷ Soái dưới thời Đường hoàng thứ ba.

- Ra mắt bệ hạ!

Chúng nhân hành lễ, được Thế Tông hoàng đế gật đầu mỉm cười.

Thế Tông hoàng đế liếc qua mọi người một cái, tiếp đó nghiêm túc quỳ xuống bồ đoàn, trong tay xuất hiện một cái mâm tròn màu đen. Trong sát na cái mâm xuất hiện, tất cả mọi người đều cảm thấy bản thân có lẽ có liên hệ gì đó với cái mâm này.

- Đây là thứ gì!

Lý Lân cau mày, cái mâm đen này nhìn qua khí tức không mạnh, lại khiến hắn cảm thấy không có chỗ trốn. Cảm giác này có chút không thoải mái.

- Trời xanh ở trên, trung cấp hoàng triều Đại Đường hôm nay tế tự trời xanh, chính thức cầu xin tiến giai cao cấp hoàng triều, trời đất chứng giám, Đại Đường nhất định kế thừa ý chí của trời đất, truyền bá phúc âm thay trời đất chúng sinh, tạo phúc cho sinh linh thiên địa.

Thế Tông hoàng đế nói ra từng câu từng chữ. Theo lời nói của hắn, cái mâm trên đầu đột nhiên quay tròn. Phía trên xuất hiện một ít hình vẽ. Vẻ mặt Thế Tông hoàng đế không đổi, Vũ vương và các vương gia tuổi tác khá lớn đứng dưới đều biến sắc. Vì trên vòng tròn lóe lên chính là những chuyện đã xảy ra trong năm trăm năm từ khi Đại Đường thành lập.

Ong...!

Một cỗ khí cơ khó mà miêu tả từ trên trời chiếu thẳng xuống, tác dụng trên cái mâm.

Cùng lúc đó, tam đại hoàng triều bên cạnh Đại Đường và Đại Diễn Tông đều cảm nhận được chấn động. Thủ lĩnh của bốn phương thế lực này đều lấy ra cái mâm của thế lực mình, chỉ là màu sắc của bọn hắn không phải màu đen mà là trắng nhũ.

Phương bắc, Thần Lang hoàng triều.

- Tế Thiên Đại Điển, Đại Đường đã bắt đầu rồi sao? Thái sư, ngài thay trẫm đi một chuyến đi! Nếu có thể thì ngài tự quyết định xem có thể giải quyết tai họa ngầm này không.

Một giọng nói trầm thấp từ trong hoàng cung Thần Lang hoàng triều truyền ra.

- Lão thần tuân chủ!

Trong phủ thái sư truyền tới một đạo hồi âm, một cỗ không gian ba động truyền tới, rồi nhanh chóng bình tĩnh.

Phương đông, Đại Diễn Tông.

- Đại Đường quá cuồng vọng rồi, năm trăm năm tích lũy đã muốn tiến giai, không biết sống chết mà! Phó giáo chủ, ngài thay bản tôn đi một chuyến đi! Bắt Đường hoàng tới đây.

Thanh âm lạnh lùng của Đại Diễn Tông Nghiêm tông chủ từ trên thánh sơn bế quan của Đại Diễn Tông truyền xuống, Đại Diễn Tông phó tông chủ không dám chậm trễ, cũng dùng không gian truyền tống di chuyển.

Phương nam, Hỏa Phương hoàng triều.

- Vương đệ, đệ cũng đi xem náo nhiệt đi! Đông Bắc địa vực có tứ đại thế lực chúng ta là đủ rồi! Không cần phải thâm một cái Đại Đường đến chia chác nữa.

Một đạo thiên hỏa phát ra từ trong hoàng cung, một thân ảnh hỏa hồng sắc như thiểm điện bay ra khỏi hoàng cung, bay về phía Đại Đường.

Phương tây, La Tư hoàng triều.

- Đại Đường, cuồng vọng cực độ! Trần thiên sư, ngươi thay trẫm đi một chuyến! Mang đầu của Đại Đường hoàng đế về đây là được!

Trần thiên sư không dám chậm trễ, cũng hóa thành cầu vồng, bay về phía Đại Đường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.