Chương trước
Chương sau
Lý Lân mang một thân mãng long bào màu xanh, toàn thân tựa như long hành mà tiến. Chu Thắng Nam bước theo sau hắn, vẻ mặt bình tĩnh.

- Ngô Khởi dưới trướng Vũ vương, kính chào Hán vương điện hạ!

- Ngụy Thu dưới trướng Tần vương kính chào điện hạ!

- Địch Thanh dưới trướng Thừa Càn thái tử kính chào điện hạ!

Ba người đứng lên hành lễ, Lý Lân cười, ý bảo ba người ngồi xuống.

- Nghe nói các vị có mang thư của các vị vương gia?

Lý Lân cười nói.

Ba người đứng dậy, lấy thư trong người ra, sau đó đưa vào tay Chu Thắng Nam, để nàng chuyển tới cho Lý Lân. Tuy như vậy không phải là sĩ diện, nhưng hắn đang đối mặt với vương gia Đại Đường, phải có chút lễ nghi, nếu không là bị coi thường.

Mở thư của Vũ Vương ra, một cỗ khí tức bùng nổ, trực tiếp ép về Lý Lân.

Lý Lân nhíu mày, kim quang quanh thân hiện lên, Minh Vương pháp thân ép xuống, khiến cho cỗ khí tức cuồng bạo bị đánh bật vào bên trong. Chỉ thấy trên thư hiện lên hai chữ Đại Đường, ngắn gọn, nhưng đầy hàm nghĩa.

- Thư pháp của Vũ vương quả nhiên phi phàm, bản vương thụ giáo rồi!

Khóe miệng Lý Lân lộ ra tia cười lạnh, nhẹ nhàng thả bức thư xuống.

- Đa tạ Hán vương điện hạ không trách!

Ngô Khởi đổ mồ hôi lạnh, hắn không nghĩ tới Vũ vương lại trực tiếp đến như vậy, lại càng thấy sợ hãi thực lực của Hán vương, có thể áp chế được khí tức của Võ Hoàng ở trong thư. Thực lực như vậy chỉ sợ không phải chỉ là Võ Hoàng sơ cấp, xem ra sau này đối đầu với Hán vương phải cẩn trọng.

Lý Lân mặt không biểu tình, mở phong thư thứ hai ra, một cỗ khí tức thổ hoàng sắc đập vào mặt, Lý Lân nhíu mày, trên mặt có thêm vài phần ngưng trọng.

- Tần vương quả nhiên bất phàm, lĩnh vực này chỉ sợ không kém Võ Hoàng lục phẩm rồi. Đại Đường ta thực là ngọa hổ tàng long.

Lý Lân trầm giọng nói, Ngô Khởi, Ngụy Thu, Địch Thanh cùng biến sắc. Tuy biết Tần Vương thực lực mạnh mẽ, nhưng không ai biết là hắn đã đạt tới trình độ nào. Hiện tại biết được thì cả đám khiếp sợ không thôi, Lục phẩm Võ Hoàng ư, đó là cái gì? Có thể được coi là cao thủ của Đại Đường rồi. Ngay cả lão tổ tông thâm sâu không lường dường như còn chưa có đột phá Võ Hoàng.

Ngô Khởi nhướng mày, sớm biết Vũ vương vẫn luôn cố kỵ với thực lực Tần vương, nhưng không nghĩ tới thực lực của Tần vương cũng quá mạnh. Lục phẩm Võ Hoàng, không tính tới thế lực dưới trướng, chỉ tính thực lực này đã đủ để có chỗ đứng trong hoàng tộc Đại Đường rồi.

Trên mặt Ngụy Thu cũng kinh sợ, nhưng không phải vì sợ hãi thực lực Tần vương, bởi dù sao hắn cũng là người của Tần vương, cũng hiểu biết về thực lực Tần vương. Hắn sợ là vì nhãn lực của Lý Lân, biết được lĩnh vực của Hoàng giả thì không ngạc nhiên, nhưng có thể qua lĩnh vực mà có thể đoán được thực lực của Tần vương thì đúng là không đơn giản. Thực lực này phải trải qua hoặc tiếp xúc qua cao thủ cùng cấp thì mới có thể nhận ra được.

Chỉ có mỗi Địch Thanh là thần sắc bình thường. Người trung niên khoảng hơn ba mươi này khí tức cũng không mạnh, chỉ khoảng Tam phẩm Vương Tọa mà thôi, thực lực đó ở trong Hắc Thủy vương thành cũng không thể coi là cao thủ được. Nhưng trong ba người thì Lý Lân lại coi trọng người này nhất, Thừa Càn thái tử sao có thể chống lại Vũ vương, Tần vương ở thời đại ngũ đại hoàng tử, cũng chính là nhờ có sự mưu trí thâm sâu, thủ đoạn khó lường. Mà tên Địch Thanh này được phái đi, đã nói lên tất cả, thực lực hắn không mạnh lắm, nhưng khí thế vững như Thái Sơn kia càng khiến người khó quên.

Thư của Tần vương chỉ nói về lấy lòng và muốn mượn sức, Lý Lân đọc kỹ một lần, vẻ mặt vẫn bình tĩnh.

- Tần vương thực có tâm, hiện nay Hán vương phủ mới tiếp nhận Hắc Thủy vương thành, cũng cần có sự giúp đỡ của chư vị. Những lời khách khí bản vương cũng không muốn nói, trong lúc chiến đấu bản vương cũng bị thương nhẹ, cho nên cần bế quan chữa thương. Có vấn đề thì các người cứ tìm trưởng sử của ta là được rồi.

Thư của ba vị vương gia cũng chỉ có của Thừa Càn thái tử là không mở ra, Địch Thanh cũng không ý kiến gì, chỉ cùng Ngô Khởi, Ngụy Thu khom người thi lễ rồi lui ra ngoài.

- Điện hạ, sao ngươi lại để lộ ra thực lực của Tần vương, mà còn không mở thư của Thừa Càn thái tử nữa, ngươi làm thế chỉ sợ sẽ tạo nên sự nghi kỵ của Tần vương và Vũ vương mất.

Chu Thắng Nam nói.

- Ha ha, ta sớm đoán được điều đó rồi. Ba người này có thể chiến thắng được đám Đường vương khác, cũng phải nói đến cái tên Tần vương là thần bí nhất, Vũ vương tuy bá đạo nhưng không hiểu rõ, bản vương lần này để lộ ra thực lực Tần vương là để cho Vũ vương dành toàn bộ tinh lực mà đùa giỡn với Tần vương. Miễn cho cái lão già đó không có chuyện gì làm thì lại nhớ thương Hắc Thủy vương thành của chúng ta. Về phần thư của Thừa Càn thái tử, mặt trên không chỉ có ấn tín của Thừa Càn, mà còn có ngọc tỷ của phụ hoàng nữa, chỉ sợ lần này có phiền toái rồi.

Lý Lân cười gượng, rồi xé phong thư ra, bên trong quả nhiên có hai bức thư.

- Thư của Đường Hoàng sao lại đặt cùng chỗ với thư của Thừa Càn thái tử đây…

Chu Thắng Nam khó hiểu nổi, nàng tuy mưu trí phi phàm, nhưng đối với sự quỷ dị của hoàng thất Đại Đường vẫn luôn có nhiều điều khó hiểu.

- Xem rồi sẽ biết!

Lý Lân mở thư của Lý Chấn Viễn ra, lộ ra vẻ đúng như dự đoán. Sau đó đưa cho Chu Thắng Nam, vẻ mặt ngưng trọng mở thư của Thừa Càn thái tử.

- Đường Hoàng muốn ngươi toàn lực duy trì cho Thừa Càn thái tử, bởi ngôi vị hoàng đế năm đó là do Thừa Càn thái tử nhường lại sao…

Chu Thắng Nam kinh ngạc, sự tranh đoạt hoàng quyền thì làm gì nghĩ tới tình phụ tử huynh đệ, sao có thể nồng đậm tình nghĩa huynh đệ như là Lý Chấn Viễn với Thừa Càn thái tử đây…

- Lúc trước ta mới chỉ nghe qua, giờ thì đã xác định rồi. Xem ra thực lực của ta đã khiến cho phụ hoàng lo lắng, hắn sợ ta không biết sống chết đi tranh đoạt ngôi vị thái tử thành công thì…

Lý Lân cười cười, trên mặt lộ ra thần sắc phức tạp.

- Đường Hoàng sao lại đối với ngươi như vậy, chả lẽ hắn nghĩ chỉ một phong thư là có thể thay đổi được suy nghĩ của ngươi sao…?

Chu Thắng Nam lắc lắc đầu, nàng cũng hiểu được quan hệ giữa Lý Lân với Lý Chấn Viễn. Mới đây khi cuộc sống trong cung của Lý Lân còn gian nan, vài lần suýt bị người ta hại chết, Đường Hoàng cũng không quan tâm, chỉ khi Lý Lân quật khởi, biểu hiện cường thế vô cùng mới khiến cho quan hệ hai người dịu đi, nhưng không thể thân mật như cha con được. Lý Lân cho tới giờ vẫn luôn kính nhi viễn chi với Lý Chấn Viễn, cho dù Lý Chấn Viễn có giúp hắn nhiều lần thì cũng vậy. Quan hệ phụ tử như thế, Lý Chấn Viễn lại có ý muốn Lý Lân buông tha dã tâm của hắn, toàn lực ủng hộ Thừa Càn thái tử, chuyện này nghĩ thế nào cũng thấy sự quỷ dị của nó.

- Ngươi cho rằng ta sẽ dựa theo ý của phụ hoàng sao?

Thần sắc Lý Lân cổ quái, đưa mắt nhìn Chu Thắng Nam.

- Ngươi cảm thấy nên thế nào thì nên làm thế đó.

Chu Thắng Nam trả lời lại.

- Ha ha, phong thư này tặng ngươi đi, tương lai có lẽ sẽ có tác dụng! Xem thư của Thừa Càn thái tử đi.

Lý Lân đưa bức thư của Thừa Càn thái tử cho Chu Thắng Nam, vẻ mặt đầy sự khó chịu.

- Hoàng giả khí tức thật nồng đậm, thấy chữ như thấy người, Thừa Càn thái tử cũng không phải là kẻ đơn giản rồi.

Chỉ nhìn thoáng qua, Chu Thắng Nam đã biến sắc.

Lý Lân gật đầu, cũng không nói gì thêm.

Sau một hồi, Chu Thắng Nam ngẩng đầu lên, có chút không hiểu được:

- Trong thư Thừa Càn thái tử có nhắc tới một số đề nghị cùng thống trị Hắc Thủy vương thành, những đề nghị này nếu là của vị Thừa Càn kia thì hẳn người này trời sinh là thượng vị giả rồi.

- Đúng thế, sự quyết đoán của Thừa Càn thái tử quả là vượt qua những vị hoàng tử mà bản vương từng gặp, Sát Sinh vương Lý Thanh Phong bản tính hiếu sát, Vũ vương bản tính bá đạo. Tần vương chưa gặp bao giờ, nhưng có thể tu luyện tới Lục phẩm Võ Hoàng thì không thể coi là kẻ bình thường được, còn vị Thừa Càn thái tử là người vô cùng quyết đoán. Bốn người này không một ai dễ đối phó hết, điểm này hẳn ngươi phải hiểu rõ hơn cả ta.

Chu Thắng Nam gật đầu, đối với tình báo về Đại Đường quả thực nàng rõ hơn Lý Lân nhiều, những bởi vì hiểu rõ mới đối với sự trợ giúp của Thừa Càn thái tử cảm thấy khó hiểu. Không thể nào hiểu được tại sao hai người lại có quan hệ thân mật như vậy, Lý Lân cũng mới chỉ gặp người này một lần mà thôi.

- Nếu ta đoán không nhầm thì, Vũ vương và Tần vương đã coi ta là đối thủ, còn Thừa Càn thái tử chỉ coi ta là hậu bối mà thôi. Sự quan tâm này càng khiến cho ta có cảm giác khó chịu, mà không thể cự tuyệt được. Ngươi có biết trong lòng ta giờ đang muốn làm gì không?

Lý Lân đứng dậy, bước ra ngoài, đưa mắt nhìn bầu trời xa xăm.

- Làm cái gì a?

Chu Thắng Nam hỏi theo bản năng.

- Bắt Thừa Càn thái tử, rồi đập cho hắn một trận…

Lý Lân nắm chặt, một quyền đấm ra, tựa như phía trước mặt hắn là khuôn mặt tuấn tú ôn hòa của Thừa Càn thái tử vậy.

- Đầu ngươi không có bị cửa kẹp đấy chứ? Thừa Càn thái tử là người thân thiện nhất trong ba vị vương gia, có đánh có chém thì cũng là Vũ vương, Tần vương, chứ Thừa Càn thái tử thì ta không hiểu…

Chu Thắng Nam lấc đầu, không hiểu nổi nan đề mà Lý Lân đưa ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.