Chương trước
Chương sau
Vị tướng quân này xin hãy chờ chút, tiểu nhân lập tức đi thông báo một tiếng.

Ngũ trưởng binh nhanh chóng xoay người đi vào, thực chất chỉ cần bảo binh lính dưới trướng đi là được, nhưng cái tên Ngô Khởi này khiến cho hắn có áp lực quá lớn, theo bản năng thì nên cách xa tên đó càng nhiều càng tốt.

Trong Hán vương phủ, Chu Thắng Nam đang xử lý sự vụ bỗng nhíu mày.

- Vũ vương, ngươi chắc chắn đám người này chính là của Vũ vương sao?

Chu Thắng Nam có chút cổ quái, ai mà không biết ân oán của Hán vương với Vũ vương đây, con trai duy nhất của Vũ vương chết trong tay của Lý Lân. Thậm chi Vũ vương còn nhiều lần phái người đi giết Lý Lân, theo lẽ thường thì người của Vũ vương tới đây ắt phải thị uy, chứ không thể nào lễ phép đến như vậy…

- Đúng thế mà, gác thành thông báo như vậy, hơn nữa kẻ tới đây thực lực bất phàm, còn có mang theo thư tay mà Vũ vương viết, muốn giao cho Hán vương.

Một trợ thủ cung kính nói, là trưởng sử của Hán vương phủ, Chu Thắng Nam đã lập nên một cục tình báo của riêng mình, gã trung niên đứng trước mặt chính là kẻ phụ trách tập hợp tin tức của toàn bộ Hắc Thủy vương thành này, cũng là trợ thủ đắc lực nhất của nàng.

- Đưa bọn họ tới dịch quán nghỉ ngơi đi, chờ ta gặp điện hạ rồi quyết định sau.

Việc có liên quan tới vương gia Đại Đường thì Chu Thắng Nam không có quyền xử lý.

- Dạ!

Cửa thành Hắc Thủy vương thành, Ngô Khởi chậm rãi mang theo đội ngũ hắc bào dưới trướng tiến vào trong thành, dưới sự dẫn đường của tiểu binh, đi tới dịch quán, thực chất cái gọi là dịch quán chỉ là một nơi trú ngụ của một tiểu gia tộc, khi vương thành có loạn thì bị giết sạch mà thôi. Hiện giờ có thể nói là lúc mà Hắc Thủy vương thành tiêu điều nhất, các phòng ốc đều rơi vào tay Hán vương phủ, nhưng đa số cũng bị phá hủy rồi. Còn một số bộ phận thì vẫn còn hoàn hảo, chúng đã biến thành tài nguyên của Hán vương phủ.

- Vị tướng quân này, xin mời vào, tại hạ là Trương Bách Đạt, phụ trách tiếp đãi tướng quân nghỉ ngơi.

Một vị trung niên tươi cười bước ra, cung kính nói với Ngô Khởi.

- Trương quán trưởng, không biết khi Hán vương điện hạ có thời gian tiếp kiến ta đây? Mạt tướng có mang theo thư viết tay mà Vũ vương muốn ta tự tay giao cho Hán vương.

Ngô Khởi nói chuyện khá khách khí.

- Ngô tướng quân đừng nóng vội như vậy, Hán vương khi kết thúc chiến sự đã bế quan, hiện giờ toàn bộ Hắc Thủy vương thành đều do một mình Chu trưởng sự phụ trách.

Trương Bách Đạt cười cười.

- Chu trưởng sử? Không biết vị Chu trưởng sử này là ai?

Ngô Khởi hỏi, lúc trước chưa hề nghe nói tới dưới trướng Lý Lân có ai là Chu trưởng sử, hiện giờ Vũ vương coi trọng Lý Lân, Ngô Khởi là thuộc hạ, cũng phải để ý tới dưới trướng Lý Lân có những ai là nhân tài, tướng lĩnh trọng yếu. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng mà.

- Chu trưởng sử lúc trước chính là quân sư Chu Thắng Nam của Vệ quân, Hán vương phủ thành lập, thì Chu tiên sinh đã được Hán vương đưa lên làm trưởng sử, giải quyết mọi chính sự trong Hán vương phủ. Chuyện tướng quân tới Chu trưởng sử cũng đã được thông báo, không lâu sau ắt sẽ có người truyền tin lại.

- Vậy có thể để mạt tướng tương kiến vị Chu trưởng sử được không?

Ngô Khởi hỏi tiếp, hắn cũng đoán được Lý Lân sẽ không ra mặt, chỉ sợ hắn lúc công thành Hắc Thủy đã bị thương, chứ không thì vừa thắng lợi đã vội bế quan đây, còn để cho thuộc hạ quản lý mọi chuyện bên trong vương thành.

- Thực xin lỗi Ngô tướng quân, trưởng sử nếu biết tướng quân đã đến, thì lúc nào người muốn gặp tướng quân không phải là một tên dịch quán trưởng như ta có thể quyết định. Tướng quân hãy kiên nhẫn chờ đợi, Trưởng sử đại nhân có khi đang tới thông báo cho Hán vương điện hạ rồi cũng nên.

Trương quán trưởng áy náy nói.

Ngô Khởi nhíu mày, có chút bất mãn trong lòng, nhưng là kẻ đứng dưới hiên nhà thì không thể không cúi đầu. Trước khi làm rõ mọi chuyện về Hán vương, Ngô Khởi cho dù không cam tâm, cũng phải kiên nhẫn mà chờ.

Cửa thành Hắc Thủy vương thành, tên ngũ trưởng vừa dẫn đám người Ngô Khởi đi, giờ vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Trong lòng thêm vài phần khiếp sợ với Đại Đường, chỉ là một phiên vương mà đã như thế, vậy thì hoàng triều Đại Đường sẽ có bao nhiêu khủng bố, đây phải chẳng là thế lực thực sự của trung cấp hoàng triều hay sao?

Cọc cọc cọc…!

Một hồi vó ngựa nện đất vang lại, một đội trên trăm người mang hồng sắc chiến giáp gấp gáp chạy tới.

- Bà mợ nó, không phải chứ, hôm nay là cái ngày gì mà lắm quân đội tiến vào vậy?

Ngũ trưởng biến sắc, đây cũng không phải một đội ngũ bình thường, kẻ dẫn đầu là một trung niên văn sĩ, thoạt trông vân đạm khinh phong, không có chút thực lực nào. Nhưng sự tự tin của kẻ này thì không phải ai cũng có thể sánh được, trực giác nói cho ngũ trưởng biết, kẻ tới cũng không hề đơn giản.

- Người tới xin dừng bước, các ngươi là ai?

Ngũ trưởng vẫn cố gắng hô lớn.

- Ta chính là phụ tá của Đại Đường Tần vương, Ngụy Thu, phụng mệnh Tần vương mang theo Vương vệ đội đặc biệt tới hiệp trợ Hán vương điện hạ, mong các ngươi tới thông báo cho người Hán vương phủ….

Trung niên văn sĩ vẻ mặt hiền hòa nói.

- Đúng rồi, các người nói là người của Tần vương, vậy có bằng chứng….

Ngũ trưởng thoáng thả lỏng sấc mặt, tựa như kẻ tới cũng không phải là người cậy mạnh.

- Ta có mang theo thư tay của Tần vương, muốn tận tay đưa cho Hán vương. Làm phiền hãy thống báo giùm.

Ngụy Thu xuống ngựa, lấy ra một mảnh kim lệnh, phía trên có viết một chữ Lý cực lớn, chúng minh thân phận hoàng thất.

- Tiên sinh hãy chờ tiểu nhân đi thông báo đã.

Ngũ trưởng không dám chậm trễ, lập tức đi thông báo.

Cuối cùng đám người Ngụy Thu cũng bước vào dịch quán. Cũng không biết Chu Thắng Nam có toan tính hay chỉ là vô tình, hai đội nhân mã của phiên vương lại ở cạnh nhau, thậm chí hai người Ngụy Thu và Ngô Khởi còn gặp nhau, trên mặt hai người có chút phấn khích khó tả.

Tại cửa thành, một đám người nữa lại tới, lần này ngũ trưởng trông cửa quả là chết lặng.

- Thừa Càn thái tử sao? Các người chờ chút, tiểu nhân đi thông báo đã.

Chỉ trong một ngày, tam đại vương gia của Đại Đường đều cho người tới Hắc Thủy vương thành. Dịch quán nơi đây càng thêm náo nhiệt, ba phương thế lực tuy quan hệ không hề hòa hợp, nhưng vì là khách cho nên vẫn nén lặng chịu đựng.

Hậu viện Hán vương phủ, trong Vô Cực cung, Chu Thắng Nam rất khó coi nhìn Triệu Ngọc Oánh cười tủm tỉm.

- Ngươi đừng có quá phận, chuyện của ta không đến phiên ngươi nhúng tay vào…

Chu Thắng Nam trầm giọng nói, nữ nhân trước mắt cho dù là trước kia hay bây giờ, vẫn luôn có thể chọc cho bản thân phải tức điên lên.

- Ha ha, ngươi sao phải thế chứ? Coi như ta cũng là nửa chủ mẫu của ngươi, ngươi cũng nên cung kính với ta…

Triệu Ngọc Oánh không hề tức giận, coi như không hề nhìn thấy khuôn mặt khó coi của Chu Thắng Nam.

- Hừ! Chờ bao giờ ngươi thành chủ mẫu chân chính đã rồi hãy nói.

Chu Thắng Nam bĩu môi, có chút khinh thường nói.

- Không phải là ngươi ghen tị đấy chứ? Nếu như ngươi vẫn cứ lấy thân phận nam nhân như hiện tại, ngày sao có hối hận cũng muộn!

Trong mắt Triệu Ngọc Oánh đầy vẻ trêu tức.

Trong mắt Chu Thắng Nam hiện lên chút bối rối, sau đó lại lộ ra vẻ khinh thường:

- Đừng có đem ta với ngươi so sánh, nam nhân của ngươi ta còn chướng mắt lắm!

Triệu Ngọc Oánh vẫn hí hửng, nhưng nhìn thấy vẻ bất đắc dĩ của Lý Lân bên cạnh thì không nói gì nữa.

- Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì? Ngươi chắc không phải tới đây chỉ để cãi nhau đó chứ.

Đối với ân oán của hai người, Lý Lân cũng không hiểu rõ, hai nữ nhân này đều cao thâm tới mức khiến người ta kiêng kị. Mà khiến Lý Lân dở khóc dở cười, hai người không phải nữ tử bình thường, thế mà lại vì một chuyện vặt vãnh mà lại đấu khẩu. Lý Lân cũng không hiểu nổi tâm tư của đám phụ nữ, cho nên nhiều khi cũng chẳng để tâm, cứ mặc cho các nàng đấu đi.

Chu Thắng Nam dần dần tỉnh táo lại, thông báo chuyện thuộc hạ của tam đại vương gia tới đây cho Lý Lân.

- Nhanh như thế đã tới rồi sao? Gặp cũng được!

Lý Lân nở một nụ cười tươi, tựa như đối với việc đám người này tới không hề kinh ngạc.

- Hán vương, Vũ vương bất hòa với ngươi, người của hắn có khi nào có ý đồ gì không?

Chu Thắng Nam hỏi.

- Mong là không có, lão tổ tông đã yêu cầu Đại Đường toàn lực tương trợ Hán vương phủ, Vũ vương cho dù không cam lòng, thì cũng không dám trái lời lão tổ. Ta nghĩ lần này Vũ vương cho người tới chỉ là có ý dò xét mà thôi.

Lý Lân lắc đầu, nếu Vũ vương dám cho người hạ độc thủ với hắn, hắn càng thêm vui mừng, vì điều ấy nói lên rằng, Vũ vương không hề có tâm tư gì hết, cho dù thực lực có mạnh hơn, thì tương lai cũng không thể biến thành uy hiếp với hắn.

- Vậy có muốn ta đi với ngươi không?

Triệu Ngọc Oánh cười tủm tỉm hỏi.

Lý Lân ngẫm nghĩ rồi lắc đầu, nói:

- Tuy Trương trưởng lão đã bị bắt, nhưng nàng cũng không nên lộ diện để người ta chú ý tới Hán vương phủ, cũng không nên gây thêm phiền toái không nên có.

Triệu Ngọc Oánh gật đầu, Trương trưởng lão đã bị bắt, tất cả tai họa ngầm cũng được giải trừ rồi, lịch về trung vực cũng đã lên sẵn rồi. Nàng cũng muốn làm vài chuyện vì Lý Lân, nhưng vì hắn không muốn gây thêm phiền toái cho nàng nên cự tuyệt.

Trong sảnh Hán vương phủ, ba vị sứ giả đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, thần sắc cao thâm khó dò. Thực sự bọn họ không ngờ Lý Lân lại muốn gặp cả ba người một lúc. Dưới tình huống này, phải nói chuyện sao cho đúng với thân phận của ba vị vương gia chạm vào là bỏng tay này, biểu hiện không tốt là làm mất mặt chủ tử vô cùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.