Chương trước
Chương sau
- Căn cứ theo truyền thuyết, thiên hóa chính là hỏa diệm có linh tính do thiên địa sản sinh ra. Cấp bậc cụ thể ta không thể nào nói chi tiết. Nhưng thiên hỏa được xưng tụng là không có gì không đốt được, nếu nơi này thật sự có thiên hỏa tồn tại, e rằng không phải chúng ta có thể tùy tiện nhúng tay vào đâu.

Hương Lân trầm giọng nói.

- Thứ đó thật sự khủng khiếp như vậy sao?

Lý Lân nhăn mày. Nếu nơi này không được, vậy hắn chỉ có thể đi nhờ Ngao Vô Tình tìm nơi khác.

- Rất khủng khiếp, thiên hỏa chính là sự tồn tại của Tiên Thiên linh bảo, là thể hiện của pháp tắc thiên địa. Ngươi nói có đáng sợ hay không. Dựa theo con đường tu luyện võ đạo của nhân loại chúng ta, chỉ có đi qua cây cầu Thần Ma, tiến vào cấp Võ thần mới có thể hoàn toàn nắm được một pháp tắc. Mà trong thiên hỏa thì ẩn chứa toàn bộ pháp tắc hoàn chỉnh, ngươi nói có đáng sợ hay không.

Hương Lân tức giận liếc mắt một cái nói.

- Pháp tắc hoàn chỉnh, nếu thiên hỏa này bị người nuốt chửng vậy thì không phải là có thể trực tiếp tiến giai Võ thần hay sao?

Trong mắt Lý Lân hiện lên một chút tinh quang.

- Đừng có nằm mộng. Thiên hỏa được xưng là không gì không đốt được, dưới Thần cấp không có thứ gì có thể chịu đựng được. Đừng nói nuốt chửng, cho dù là đến gần thiên hỏa trong vòng trăm mét cũng đã gặp nạn. Trước đây có cao thủ cấp Võ Tôn may mắn đụng phải một ngọn thiên hỏa, càng thàng công bắt giữ, kết quả cuối cùng là vị cao thủ Võ Tôn đỉnh phong kia bị thiên hỏa nuốt chửng, một thân võ đạo hóa thành nước chảy, không lẽ ngươi cho rằng ngươi còn lợi hại hơn cao thủ Võ Tôn sao!

Hương Lân không chút khách khí chế nhạo nói.

- Đương nhiên không phải, bản Vương vẫn tự biết mình mà. Nhưng có thứ đáng sợ như vậy ở nơi này, chạm cũng chạm không được, đuổi cũng đuổi không đi, xem ra chúng ta chỉ đành tìm chỗ khác thôi.

Lý Lân cau mày nói.

- Không, thiên hỏa tuy rằng đáng sợ, nhưng chúng ta chỉ cần không đi trêu chọc nó, thứ đó cũng sẽ không gây phiền toái cho chúng ta. Ngược lại điều duy nhất chúng ta cần chú ý lại là con Hỏa Viên kia. Chỉ cần thứ đó trí tuệ không cao, chúng ta lại đánh đau nó thì trong tám trăm dặm Hỏa Diệm Sơn này chiếm cứ một vùng đất nhỏ sẽ không thành vấn đề.

Hương Lân chậm rãi nói.

- Cô quyết định đi, dù sao cũng là cô ở lại đây.

Lý Lân khoát tay, làm ra bộ dạng đại chưởng quỹ. Đối với thuật luyện dược, hắn không biết gì, tiến đến Hỏa Diệm Sơn cũng hoàn toàn là lấy Hương Lân làm chủ đạo. Phải kiến thiết cứ địa luyện dược như thế nào, Lý Lân sẽ không nói xen vào, điều hắn muốn là có thể liên tục không ngừng có được đan dược, về những thứ khác, Lý Lân tự cho rằng đều có thể mặc kệ.

- Ngươi không phải vẫn luôn muốn xem thủ đoạn của bản cô nương sao! Hôm nay sẽ cho ngươi mở mang tầm mắt.

Khóe miệng Hương Lân lướt qua một nụ cười làm say lòng người, cả người lăng không bay lên, hướng về phía Hỏa Diệm Sơn tám trăm dặm bay đi.

- Lăng không phi hành, phu nhân là cao thủ Hoàng cấp!

Chỉ có cao thủ Võ Hoàng cấp mới có thể không nhờ ngoại vật lăng không phi hành. Tất cả mọi người trong đại đội Phủ binh đều bị chiêu thức này của Hương Lân làm cho đơ người. Sớm đã biết phu nhân rất thần bí, thực lực cũng rất mạnh, nhưng không ngờ lại không phải là Vương Tọa cấp cao như mọi người vẫn nghĩ, lại chính là Võ Hoàng đẳng cấp cao hơn. Nhất thời mọi người nhìn vào không trung tràn đầy vẻ sùng bái.

Trong mắt Lý Lân hiện lên một chút tinh quang, sau lưng mọc ra một đôi cánh màu đen, hai cánh vũ động, cũng lăng không bay lên.

- Phi hành linh khí!

Trong mắt mọi người hiện lên vẻ ngưỡng mộ. Dù sao thứ này cực kỳ hiếm thấy, hơn nữa luyện chế cần có thủ đoạn đặc thù, chỉ có trung vực mới có. Hắc Thủy vương thành tuy là phồn hoa, dù sao vẫn quá xa xôi, khó có thể so sánh với nơi võ đạo phồn hoa như trung vực.

Nhìn thấy Lý Lân bay đến, Hương Lân nhướng mày, có chút không vui nói:

- Ngươi xuống dưới đi, đừng làm vướng tay vướng chân.

- Hỏa thú của Hỏa Diệm Sơn này cũng không dễ đối phó, chỉ dựa vào một mình cô e rằng đối phó không nổi.

Lý Lân cười cười, không thèm che đậy khí tức trên người mình. Khí tức thuộc về bát phẩm Vương Tọa đỉnh phong kia trong nháy mắt bộc phát ra ngoài.

- Bát phẩm Vương Tọa đỉnh phong, điều này sao có thể! Mới hai tháng không gặp, ngươi không ngờ đã tiến bộ ngũ phẩm, đến mức độ này.

Hương Lân vì kinh ngạc mà hơi thở dao động một chút, cả người suýt chút từ không trung ngã xuống dưới, khiến Lý Lân nhìn thấy mà không nói nên lời.

- Nếu ta không nhìn lầm, cô bây giờ cũng chẳng qua Võ Hoàng nhất phẩm!

Lý Lân trầm giọng hỏi.

- Ngươi có thể nhìn ra cảnh giới của ta? Cho dù thực lực của ngươi đột nhiên tăng mạnh. Cũng chẳng qua dưới Hoàng cấp, lẽ ra phải không nhìn thấu tu vi của ta mới phải.

Hương Lân sắc mặt đỏ bừng bay vút lên, quá mất mặt rồi, đường đường cao thủ Hoàng cấp mà đến phi hành cũng không ổn định. Điều này truyền ra ngoài còn không khiến người ta cười đến rụng răng.

- Tiểu thủ đoạn mà thôi, điều khiến bản vương lo lắng hơn là, cô thật sự có lực chiến đấu tương xứng với cảnh giới sao? Căn cứ theo tin tức mà bản vương có được, con Hỏa Viên ở nơi sâu nhất của Hỏa Diệm Sơn này không yếu hơn tu vi Hoàng cấp đâu.

Lý Lân có lòng tốt nhắc nhở.

- Hoàng cấp? Vậy thì con Hỏa Viên kia ít nhất cũng có tu vi vạn năm rồi! Thế này thì không ổn rồi!

Hương Lân hỏa sợ. Sự tồn tại của Hỏa Viên tuy là khiến nàng giật mình, nhưng cũng không phải không thể đối phó. Chỉ cần không động đến bản thể thiên hỏa nơi sâu nhất của Hỏa Diệm Sơn là không có nguy hiểm gì. Nhưng Hỏa Viên Hoàng cấp nàng cũng chỉ từng nghe người ta nói đến, chứ chưa từng tận mắt nhìn thấy. Tình huống của mình thì mình hiểu rõ, Hương Lân tuy là có tu vi Võ Hoàng cấp, nhưng lại là tu vi nhờ đan dược sinh sôi chồng chất mà thành, sức chiến đấu thực tế chỉ miễn cưỡng mạnh hơn bán bộ Võ Hoàng. Nhưng phần thực lực này trong vũ giả dưới Hoàng cấp cũng đủ để ngang tang đi lại. Đây cũng là chỗ dựa để Hương Lân có gan một mình chạy ra ngoài. Bây giờ nghe nói Hỏa Viên kia có tu vi trên Hoàng cấp, Hương Lân chưa chiến đã sợ, có chút do dự có nên đi vào hay không.

- Đi thôi, cũng đã đến đây, phải đi xem cho biết!

Lý Lân lấy ra một trường đao, Chiến đao mà Đế Thí Thiên lấy được từ động Thánh Long tuy rằng chưa đạt đến cấp bậc linh bảo, nhưng rõ ràng là tốt hơn cực phẩm linh khí bình thường. Trong tay hắn cũng có thể xem là thích hợp. Về phần Ma đao, trước khi khống chế được hoàn toàn ma tính của nó, Lý Lân cũng không định sử dụng lâu dài.

- Không cần ngươi thúc giục, ngươi theo sau, bản cô nương là cao thủ Hoàng cấp mà.

Hương Lân bị Lý Lân nhìn liền ngại, vì muốn vãn hồi thể diện, lập tức hung hăng nói.

Lý Lân cười mà không nói, lần này không tranh cãi với nàng. Con người Hương Lân tính khí và thực lực hoàn toàn không tương xứng. Những cao thủ Hoàng cấp hiện tại xuất hiện trong Hắc Thủy Tùng Lâm có ai không phải là lão hồ ly trong tâm nhãn có chin cái lỗ thủng. Tính tình ương ngạnh điêu ngoa như Hương Lân có thể một mình từ trung vực lưu lạc đến Hắc Thủy vương thành, không thể không nói là một kỳ tích.

Hai người cẩn thận tiến vào Hỏa Diệm Sơn. Nhiệt độ không trung nhanh chóng tăng lên, nhưng hai người thực lực cường hãn, quanh thân lượn lờ chân khí, nhiệt độ cao một chút căn bản không bị ảnh hưởng.

- Đây là Tị Hỏa Quyết, thủ đoạn trụ cột của Luyện Dược sư.

Hương Lân truyền một bộ pháp quyết cho Lý Lân. Lý Lân gật gật đầu, tỏ vẻ cảm tạ. Thật ra hắn không biết, pháp quyết này tuy không huyền ảo. Nhưng lại là một trong các thủ đoạn bí truyền của Luyện Dược sư, dù sao cũng có thể giúp thân thể máu thịt của nhân loại có thể dừng lại thời gian dài ở nơi mấy ngàn độ đến hơn vạn độ, bộ pháp quyết này sao có thể đơn giản như vậy. Cũng vì Hương Lân này không đi đường tầm thường, gặp phải người xuyên việt chẳng hiểu nhiều về Luyện Dược sư như Lý Lân, trong lúc vô tình, Lý Lân đã cùng Luyện Dược sư nhất mạch sản sinh khúc mắc rất lớn.

Oa oa oa!

Một tràng âm thanh cực lỳ khó nghe truyền đến. Một đám hỏa vân màu hồng sẫm nhanh chóng xông về phía hai người Lý Lân, cách rất xa đã có thể cảm nhận được một luồng khí nóng rực tản phát điềm chẳng lành.

- Đây là Hỏa Nha, chính là hỏa thú sản sinh nhờ hấp thu tử khí kết hợp với địa hỏa sát khí, mỗi một con thực lực cũng không mạnh, nhưng số lượng quá lớn. Đối với thứ này, biện pháp tốt nhất là tiêu diệt toàn bộ.

Hương Lân nhướng mày nói.

Sau đó nàng trong không gian giới chỉ lấy ra một tiểu ấn màu vàng, thoạt nhìn giống như một như một mã đề kim. Nhưng nhìn kĩ lại phát hiện trên tòa núi nhỏ này khắc đầy ký hiệu. Thần thức đảo qua làm cho người ta một cảm giác cực kỳ đau đớn.

- Đi!

Hương Lân đánh ra một đạo pháp quyết, hướng về đám Hỏa Nha đang bay múa tới mà ném đi.

Oành!

Tiểu ấn màu vàng trong nháy mắt phóng lớn trăm ngàn lần, giống như một toàn núi nhỏ màu vàng lăng không áp xuống.

Một tiếng ầm vang, mặt đất núi đá sụp đổ, nham thạch nóng chảy ra. Một mặt bằng vuông vắn hiện ra. Từ trên không nhìn xuống chính là hai chữ phồn thể “vô vị” cực lớn.

- Uy lực Vô Úy Ấn của bản cô nương thế nào?

Hương Lân đắc ý nói với Lý Lân.

- Lợi khí đánh lén, thích hợp cho người có chiến lực thấp hơn cảnh giới như cô sử dụng.

Khiếp sợ qua đi, Lý Lân rất nhanh phát hiện khuyết điểm của Vô Úy Ấn này. Thời gian chuẩn bị quá dài, hơn nữa quá trình biến lớn đủ để kẻ địch cùng cấp dựa vào lực không gian đào thoát. Phẩm cấp tuy cao, nhưng khởi động cần lượng lớn chân khí, nhìn thế nào cũng có chút được không bằng mất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.