Ngụy Duyên sải chân bước tới, trên mặt tràn đầy vẻ kích động. Ở phía sau hắn, đám người Mạc Phi Linh, Tào Lâm, Ngô Nhân Địch, Trương Thiên Lôi, Mạnh Như Tùng cũng mang thần sắc kích động bước lên chào đón.
- Ngụy Duyên, ngươi quả nhiên đến rồi! Xem ra thế cục của Hắc Thủy Tùng Lâm thật sự đã tan nát đến mức độ khó duy trì rồi.
Lý Lân ôm hắn một cái, trên mặt cũng tràn đầy vẻ cảm khái.
- Điện hạ, người còn nhớ tòa thạch điện không nổi bật kia nơi trung tâm Hắc Thủy Vương Thành không? Ai có thể ngờ nơi đó chính là cửa vào một chỗ cấm địa. Bây giờ Hắc Thủy Vương Thành tập hợp trên trăm vị cao thủ Hoàng cấp, toàn bộ Hắc Thủy Vương Thành bị những cao thủ Hoàng cấp này phá cho chướng khí mù mịt. Ngoại trừ năm đại thế lực còn có thể miễn cưỡng tự bảo vệ mình, các thế lực khác nếu không phải đã bị hủy diệt, thì đã triệt để trở thành kẻ phụ thuộc cao thủ Hoàng cấp.
Ngụy Duyên nói ngắn gọn tình báo nhận được từ Vệ Quốc quân trong thời gian này cho Lý Lân nghe.
- Hơn một tram vị cao thủ Hoàng cấp, dưới tòa thần miếu đó rốt cuộc có thứ gì, tại sao lại hấp dẫn nhiều người như vậy.
Lý Lân không khỏi nhăn mày. Thạch điện đó hắn cũng đã từng đi qua, không phát hiện có gì bất thường mà!
- Nghe nói bên trong là sơn môn của Siêu cấp tông phái thượng cổ, trong đó có vô số đan dược linh bảo, hơn nữa nơi lối vào có cấm chế, chỉ có cao thủ trên Tiên Thiên Vương Tọa, dưới Hoàng cấp mới có thể tiến vào. Bây giờ Hắc Thủy Vương Thành đã phát sinh nhiều lần bạo phát đại chiến Hoàng cấp, cũng đã có nhiều vị cao thủ Hoàng cấp ngã xuống.
Ngụy Duyên trầm giọng nói. Mặc dù hắn không tận mắt chứng kiến, nhưng tưởng tượng cũng có thể hiểu được. Cao thủ Hoàng cấp, trước đó tùy ý một người đã có thể độc bá sự tồn tại của Hắc Thủy Vương Thành, huống chi bây giờ tụ lại thành một nhóm lớn.
- Có thể tìm hiểu rõ ràng sơn môn của Thượng Cổ Tông Phái kia lúc nào thì mở ra không?
Đáy mắt của Lý Lân hiện lên một chút tinh quang. Nếu là trước đó, hắn tất nhiên không có tư cách tiến vào, nhưng lần này hắn đã dung hợp Đế Thí Thiên, hắn thực lực đại tiến. Thậm chí có thể tiếp mấy chiêu của Vũ Hoàng lục phẩm Ngao Vô Tình. Đây là một bước tiến bộ lớn, đến Ngao Vô Tình còn phải ghen tị đối với vận may nghịch thiên của Lý Lân.
- Còn chưa có, bởi vì bia đá không chữ ơ nơi lối vào thần miếu có năng lực nuốt chửng thần thức, bây giờ mỗi ngày cao thủ Ngô Vũ Hoàng cấp trong Hắc Thủy Vương Thành đều lợi dụng các cao thủ bình thường của Hắc Thủy Tùng Lâm để thăm dò, không những các đại thế gia gặp tai ương, đến những người tán tu còn lưu lại trong thành cũng không tránh được kiếp nạn này. Trong hơn hai tháng điện hạ không ở đây, số người vì tìm kiếm cửa vào thần miếu mà rơi vào trạng thái chết giả trong Hắc Thủy Vương Thành đã lên đến vài ngàn. Toàn bộ Hắc Thủy Vương Thành đã hoàn toàn lâm vào tình cảnh lòng người bàng hoàng.
- Rất tốt, Hắc Thủy Vương Thành này càng náo động thì càng tốt. Đợi đến khi những cao thủ Hoàng cấp này lui đi, thế lực của Hắc Thủy Vương Thành tất nhiên giảm trên diện rộng, đó chính là lúc chúng ta trở về Hắc Thủy Vương Thành, nhất cử định đoạt địa vị thống trị.
Trên mặt Lý Lân lộ ra thần sắc bừng bừng dã tâm, bao gồm cả Ngụy Duyên, trên mặt tất cả mọi người đều lộ ra thần sắc khát khao.
- Lý Lân, tên khốn nhà ngươi rốt cuộc cũng trở về rồi. Lời ngươi hứa với bổn cô nương rốt cuộc có còn hiệu lực không?
Hương Lân nổi giận đùng đùng đi tới. Nếu không phải kiêng kị nơi này có nhiều người thế này, Hương Lân cô nương nhất định sẽ cho Lý Lân một bài giáo huấn khó quên.
- Còn hiệu lực, tất nhiên còn hiệu lực! Hương Hương cô nương, lần này ta trở về chính là để dẫn cô đi căn cứ luyện đan tốt nhất. Nơi đó trong Hắc Thủy Tùng Lâm được gọi là Hỏa Diệm Sơn, phong phú nhất chính là tài nguyên địa hỏa, tuyệt đối có thể giúp cô tìm được tài nguyên địa hỏa tốt nhất.
Lý Lân cười cười nói.
- Hỏa Diệm Sơn? Hắc Thủy Tùng Lâm này còn có nơi như vậy sao?
Hai mắt Hương Lân phát ra tinh quang, không so đo tính toán với Lý Lân nữa, vội vàng tiếp đón Lý Lân đi mau. Hai tháng không khai lò luyện đan rồi, tay nàng đã ngứa muốn chết.
- Không vội, ngọn núi lớn thế này còn có thể chạy được sao. Hơn nữa lần này không chỉ một mình cô đi, đại đội Phủ binh và trung đội nữ binh cũng phải đi. Phủ binh giai đoạn này vẫn cần phải dừng lại trong Hắc Thủy Tùng Lâm, với trạng thái thương tàn như hiện tại thì thứ cần thiết không phải là lịch luyện, mà là tu chỉnh cẩn thận.
Lý Lân trầm giọng nói.
- Những điều này bản cô nương đều không quan tâm, ngươi mau chuẩn bị xuất phát đi! Còn nữa, linh dược ngươi hứa hẹn phải bắt đầu chuẩn bị rồi. Lần này bản cô nương nhất định phải đại triển thân thủ.
Hương Lân nói đến luyện đan, lập tức trở nên hớn ha hớn hở.
Lý Lân cười cười, không nói thêm gì nữa, mà xoay người nói với Ngụy Duyên:
- Hoàng thúc họ đâu rồi? Còn có tên Ngao Kim kia nữa? Sao nãy giờ vẫn không thấy hắn xuất hiện?
- Tổng đốc đại nhân bị thương nhẹ, Hân Hân cô nương đang chăm sóc ngài ấy. Về phần Ngao Kim tiền bối, từ sau khi rời khỏi, chúng ta đã không thấy!
Nhắc đến Ngao Kim, thần sắc của Ngụy Duyên có chút buồn.
- Ngao Kim chết rồi?
Sắc mặt Lý Lân trầm xuống, đưa ánh mắt nhìn về phía Trương Hạo Lỗ Mũi Trâu từ đầu tới cuối vẫn trầm mặc không nói.
- Điện hạ, căn cứ theo quái tượng của ta, Ngao Kim tiền bối không hề chết, chỉ là phương vị cụ thể lại tính không ra, giống như Ngao Kim tiền bối đã không còn ở thế giới phương này vậy.
Trương Hạo vẻ mặt cười khổ nói. Thuật bói toán của mình cực kỳ lợi hại, rất ít khi có chuyện tính không chuẩn xác. Nhưng khi dùng trên người Ngao kim thì hiệu quả cực kém. Điều này khiến Lỗ Mũi Trâu cảm thấy xấu hổ vô cùng.
- Không chết là tốt, có thể là ông ta không cẩn thận lâm vào trận pháp cách tuyệt khí tức hoặc là trong không gian dị chủng. Với thực lực của Ngao Kim vẫn có thể tự mình trở về. Ngươi lập tức cho người đi thu xếp, chúng ta cũng nên xuất phát rồi.
Lý Lân đã biết Phủ binh gặp phải tổn thất lớn, hai đại đội cộng thên trung đội nữ binh cũng không quá bảy trăm người, ước chừng tổn thất đến hơn ba trăm năm mươi người. Phần chiến tổn này khiến binh sĩ Phủ binh cảm nhận được áp lực trầm trọng. Lòng người cũng cực kỳ dao động, chính là cơ hội tốt để Lý Lân thu mua lòng người, tăng cường lực ngưng tụ Phủ binh.
- Nha, ngươi ở tiền phương dẫn đường, đừng để linh thú quấy nhiễu đội ngũ đi tới.
Lý Lân mở miệng nói với thiếu niên thanh tú vẫn yên lặng đi phía sau lưng.
- Rõ! Điện hạ! Thiếu niên thanh tú là do Ngao Vô Tình phái đến cho Lý Lân sai khiến, chính là tâm phúc của Ngao Vô Tình, đủ để khiến Lý Lân trên đường thông suốt trong Hắc Thủy Tùng Lâm. Dù sao hắn bây giờ là Lý Lân, mà không phài là Thánh Long Vương Đế Thí Thiên của Hắc Thủy Tùng Lâm.
Đường đến Hỏa Diệm Sơn kéo dài tám trăm dặm, chính là cấm địa phía nam của Hắc Thủy Tùng Lâm. Nơi này là địa khu mà núi lửa rào rạt thiêu đốt hàng năm, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy nham thạch nóng cuồn cuồn chảy ra, hình thành sơn mạch từng mảnh mới. Địa hình địa mạo bên trong Hỏa Diệm Sơn cũng biến hóa từng giờ từng khắc.
Lý Lân trước đây cũng chưa từng đến đây, ở chung quanh chỗ này, ngoại trừ số ít linh thú hỏa tính ngẫu nhiên tìm đến, linh thú cấp cao bình thường sẽ không đặt chân đến. Dù sao thần thông khó địch lại uy thế thiên địa, huống chi Hỏa Diệm Sơn này cũng không thái bình, bên trong nuôi dưỡng một ít hỏa thú. Không giống với linh thú, những hỏa thú này có thể sinh mệnh chủ yếu là được hóa sinh ra từ trong nham thạch nóng chảy cuồn cuồn, có linh hồn nhưng không có trí tuệ. Linh thú của Hắc Thủy Tùng Lâm cũng không thừa nhận chúng là một chủng tộc trong linh thú. Bởi vậy thường có linh thú hỏa tính ở phía ngoài liệp sát hỏa thú, bổ sung năng lượng hỏa tính.
Lần này Lý Lân muốn tìm nơi phong phú tài nguyên địa hỏa, Ngao Vô Tình lập tức nghĩ đến nơi này.
- Thế nào?
Nhìn vào từng trận khí nóng tràn đến từ phía trước, Lý Lân quay sang hỏi Hương Lân.
- Hỏa Diệm Sơn! Quả nhiên danh bất hư truyền! Nơi bày quả thực là căn cứ luyện đan thiên nhiên.
Hương Lân hai mắt tỏa sáng, trong mắt người khác Họa Diệm Sơn là tượng trưng của tai nạn, trong mắt Hương Lân không ngờ lại là bảo địa khó tìm. Không thể không nói, cách nhìn của Luyện Dược sư và người bình thường là không giống nhau.
- Nhưng có một chuyện phải nói trước với cô, trong Hỏa Diệm Sơn này có rất nhiều hỏa thú sinh sống, cực kỳ khó chơi, e rằng sẽ trở thành phiền toái cho chúng ta.
Lý Lân trầm giọng nói.
- Hóa thú? Quả nhiên sản sinh ra thứ đó. Có thể lý giải, nơi hội tụ hỏa linh thế này, sao lại có thể không có hỏa thú xuất hiện chứ! Mau nói đi, nơi này đã nuôi dường ra hỏa thú như thế nào?
Hương Lân chẳng những không lo lắng, thần sắc hưng phấn trên mặt càng thêm mãnh liệt.
- Nghe nói khó chơi nhất là Hỏa Nha và Hỏa Viên, cụ thể thì ta cũng chưa từng thấy qua.
Lý Lân lắc đầu, nhìn Hỏa Diệm Sơn ở phía xa, thần sắc có thêm vài phần kiêng kị.
- Hỏa viên? Nơi này sao lại sinh ra thứ đó? Chẳng lẽ trong Hỏa Diệm Sơn này ẩn giấu thiên hỏa sao?
Hương Lân nhăn mày lại, thần sắc rất khó hiểu. Sau đó lắc đầu, dường như không tin suy đoán của mình.
- Thiên hỏa? Đó là thứ gì?
Lý Lân nghĩ đến thiên hỏa lĩnh vực của Ngao Vô Ba, ngọn hỏa diệm bá đạo màu tím kia quả thực lợi hại hơn hỏa diệm bình thường vô số lần. Chẳng lẽ nơi này chính là nơi bắt nguồn thần thông thiên hỏa của Ngao Vô Ba.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]