Hương Lân chớp chớp mắt nói.
- Dừng lại, cái gì mà ân nhân cứu mạng lúc gặp nạn, người rốt cuộc nói với người khác những gì trong khi bản vương bế quan.
Lý Lân sầm mặt lại, càng tiếp xúc với nữ nhân này càng phát hiện ra bản tính ma nữ của nàng. Lý Lân cảm thấy nhức đầu, lần đầu tiên cảm thấyquyết định lúc trước để nàng lại là quá sơ suất.
- Không cógì, chỉ là làm nốt những việc trước đây mà thôi. Chẳng qua bản cô nươngrất tò mò, ngươi lúc đó làm sao trốn khỏi Hắc Thủy Tùng Lâm?
Hương Lân tò mò hỏi.
- Những gì ngươi không nên biết thì đừng có hỏi. Đoạn thời gian nàyngươi ngoan ngoãn ở lại trong phủ đi, đợi tìm được địa hỏa tư nguyênthích hợp, sẽ cho ngươi đi luyện đan.
Vẻ mặt Lý Lân lạnh nhạt nói.
- Ngươi thực coi bản cô nương là khổ sai à! Không đi, bản cô nương không đi đâu cả, cứ ở lại chỗ này!
Hương Lân không hề lo lắng.
- Tất cả linh dược bản vương chuẩn bị đều ở đó...
Lý Lân vừa dứt lời, đôi mắt Hương Lân phát sáng, tóm lấy cánh tay Lý Lân, lớn tiếng nói:
- Ta đi, nhanh dẫn bản cô nương đi!
Lý Lân không nói gì, bà cô này đúng là nói một đằng làm một nẻo, vừamới vùng vằng giận dỗi xong, vừa nghe đến linh dược lập tức trời quangmây tạnh luôn. Ngẫm lại cũng có thể hiểu được, từ tính cách của nàngcũng đại khái có thể hiểu được tại sao nàng được gọi là thiên tài luyệndược.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thai-tu/1887519/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.